Những cuộc trò chuyện chưa dám bắt đầu
Có những câu hỏi ta cứ lảng tránh, có những điều ta giấu trong lòng. Nhưng đôi khi, chính những điều khó nói nhất lại là điều ta cần nói nhất.
Có những cuộc trò chuyện mà ta cứ mãi chần chừ,
đặt trước mặt rồi lại gạt đi,
bởi ta sợ rằng chỉ một câu buông ra cũng có thể làm thay đổi tất cả.
Nhưng lạ thay, càng né tránh thì trái tim càng nặng trĩu.
Và đôi khi, chính những điều ta ngại mở lời lại là những điều ta cần nhất để được nhẹ nhõm.
Với cha mẹ —
là những vết thương nhỏ từ thuở ấu thơ,
là những giấc mơ họ đã gói ghém lại để lo cho ta.
Nhiều lần tôi muốn hỏi:
“Ba mẹ có bao giờ thấy tiếc cho chính mình không?”
Nhưng rồi nghẹn lại,
sợ chạm vào nỗi buồn của người đã hy sinh cả đời,
sợ làm vỡ ra những điều họ cẩn thận giấu dưới nụ cười bình thản.
Với người yêu —
là những lo lắng thầm kín,
là nỗi sợ một ngày nào đó tình yêu sẽ phai nhạt đi mà ta chẳng hay.
Tôi muốn nói hết,
muốn thổ lộ cả sự yếu mềm,
nhưng ngại rằng lời nói ấy sẽ trở thành vết nứt chẳng thể hàn gắn.
Đôi khi, im lặng dễ hơn là đối diện,
dù trong lòng biết rõ, im lặng cũng là một cách khiến yêu thương hao mòn.
Với anh chị em —
là những cuộc cãi vã cũ chưa bao giờ thực sự khép lại,
những hiểu lầm kéo dài qua năm tháng.
Tôi muốn ôm lấy và bảo rằng:
“Chúng ta vẫn là nhà.”
Nhưng cái tôi, cái ngại ngùng,
khiến câu nói ấy chẳng bao giờ bật ra thành lời.
Và khoảng cách vô hình ấy, ngày qua ngày, cứ thế lớn thêm.
Với bạn thân —
là sự thay đổi lặng lẽ,
là khoảng cách dần lớn lên mà chẳng ai dám nhắc.
Nhiều lần muốn hỏi:
“Chúng ta còn như xưa không?”
Nhưng rồi lại cười trừ,
giả vờ như không có gì,
như thể tình bạn chưa từng bị thử thách bởi thời gian và những khác biệt đang lớn dần.
Với đồng nghiệp —
là những áp lực âm thầm,
là những mệt mỏi mà ai cũng biết nhưng không ai dám thốt ra.
Sợ bị cho là yếu đuối,
sợ bị nhìn bằng ánh mắt khác.
Vậy nên ta chọn im lặng,
chấp nhận để lòng mình nặng trĩu thêm mỗi ngày.
Và với chính mình —
là những giấc mơ còn dang dở,
là nỗi hoang mang không biết ta đang sống cho hạnh phúc của mình,
hay chỉ đang chạy theo kỳ vọng của người khác.
Đây có lẽ là cuộc trò chuyện khó nhất.
Bởi nhiều khi, ta còn không dám đối diện với chính trái tim mình.
Không dám thừa nhận rằng mình mệt,
không dám thú nhận rằng mình muốn khác đi.
Ta sợ —
bởi những cuộc trò chuyện ấy có thể khiến mọi thứ đổi thay.
Nhưng né tránh,
chỉ khiến khoảng cách ngày càng rộng thêm,
để đến một lúc nào đó, ta chẳng còn cơ hội để nói nữa.
Rồi tôi nhận ra —
thời điểm tốt nhất để bắt đầu một cuộc trò chuyện không bao giờ là “sau này”,
mà là ngay bây giờ.
Bởi có những câu chuyện, nếu chậm một chút thôi,
sẽ chẳng còn ai ngồi đó để lắng nghe.
Đừng để nỗi sợ làm ta im lặng mãi.
Một lời nói chân thành có thể cứu lấy một mối quan hệ,
và cũng có thể cứu chính tâm hồn mình.