Những lần tự lừa dối chính mình
Ta có thể dối người khác, nhưng khéo nhất vẫn là lúc tự ru mình tin vào điều mà chính mình biết rõ là chẳng thật. Và rồi, giữa những lần dối lòng ấy, ta mới học được cách nhìn thẳng vào sự thật.
“Mình ổn mà”… trong lòng thì đau thắt lại.
“Mình không quan tâm đâu”… nhưng tay vẫn kéo xuống xem thêm vài dòng bình luận của họ.
“Lần này là lần cuối thôi”… nhưng chính tôi biết, ngày mai cũng sẽ chẳng khác.
Chúng ta giỏi lừa dối bản thân đến mức đôi khi còn tin vào điều mình tự bịa ra.
Tôi từng nhiều lần tự nhủ: “Mình không cần ai cả” để khỏa lấp những đêm chong mắt một mình.
Hay bảo với bạn bè rằng: “Tôi hết thích người đó rồi” — nhưng trong lòng vẫn canh từng tiếng thông báo điện thoại.
Có những lúc, tôi còn giả vờ bận rộn, lao vào đủ thứ công việc không tên,
chỉ để không phải ngồi yên đối diện với nỗi trống trải của mình.
Có hôm, tôi viết hẳn một danh sách: ngày mai sẽ dậy sớm, đi tập thể dục, ăn sáng đàng hoàng, làm việc nghiêm túc.
Nhưng rồi, sáng ra, tôi lại vùi mình trong chăn, bấm tắt báo thức liên tục,
tự thì thầm: “Thôi kệ, mai nữa bắt đầu lại cũng được.”
Và thế là một ngày mới trôi qua, giống hệt như hôm qua.
Nói dối bản thân, đôi khi dễ như một cái chạm tay.
Chỉ cần thêm một cái cớ, ta lại tha cho mình, rồi lặp lại vòng xoay cũ.
Thật ra, ta sợ.
Sợ nhìn thẳng vào sự yếu đuối của mình, sợ đối diện với vết thương còn chưa lành.
Sợ thừa nhận rằng mình đang mệt, đang buồn, đang nhớ một người không còn ở cạnh.
Nói dối dễ hơn, gọn gàng hơn, khiến ta đỡ chạm vào sự thật.
Nhưng càng che giấu, lòng lại càng nặng nề.
Có những đêm, tôi nằm trằn trọc, tự hỏi:
“Nếu cứ tiếp tục ru mình như thế này, liệu có ngày nào mình thật sự thay đổi không?”
Câu hỏi ấy lặp đi lặp lại, và tôi biết:
chỉ khi thành thật với chính mình, tôi mới có thể bước ra khỏi cái vòng luẩn quẩn này.
Dần dần, tôi tập thừa nhận những điều nhỏ nhặt.
Rằng: “Ừ, mình đang buồn.”
Rằng: “Ừ, mình vẫn còn nhớ họ thật.”
Rằng: “Ừ, mình thất bại rồi, nhưng thôi, đứng lên lại cũng được.”
Những câu nói tưởng chừng đơn giản ấy, lại khiến lòng nhẹ hơn một chút.
Sự thật có thể làm tim nhói lên.
Nhưng nó giống như liều thuốc đắng — khó nuốt, nhưng cần thiết.
Chỉ khi uống vào, ta mới có cơ hội chữa lành.
Tôi biết, sẽ còn nhiều lần mình tiếp tục dối lòng,
sẽ vẫn nói “ổn thôi” dù chẳng ổn chút nào.
Nhưng tôi cũng biết, giờ đây tôi đã có thể dừng lại, ngồi xuống,
và hỏi thẳng trái tim mình:
“Mày đang muốn gì? Mày đang sợ điều gì?”
Có thể tôi chưa trả lời ngay được.
Nhưng ít ra, tôi đã bắt đầu tập nói thật với chính mình.
Và điều đó thôi, cũng đã là một khởi đầu.
Nói dối bản thân thì dễ, nhưng dám nhìn thẳng và sống thật với mình —
đó mới là bài học khó nhất, cũng là món quà đáng giá nhất trong cả đời.