Hồ Bảo Lân logo
Trở lại bài viết

Nỗi sợ thất bại

Thất bại không đáng sợ bằng việc chưa từng dám thử.

3 min read

Có những đêm nằm trằn trọc, tôi nghĩ về những cơ hội đã từng đi qua đời mình.
Một công việc mơ ước mà tôi đã không nộp hồ sơ.
Một suất học bổng mà tôi đã bỏ dở giữa chừng.
Thậm chí là một người tôi từng thích, nhưng mãi chẳng dám mở lời.
Tất cả đều chung một lý do: tôi sợ thất bại, sợ bị từ chối, sợ ánh mắt người khác nhìn mình như kẻ không đủ giỏi.


Tôi đã từng tự an ủi: “Mình chọn sự an toàn thôi, thế sẽ đỡ tổn thương hơn.”
Nhưng sau này mới hiểu, đó không phải là an toàn, mà là một cái lồng vô hình tôi tự dựng lên.
Một cái lồng làm mình nhỏ lại, khiến tôi chỉ dám sống trong vùng quen thuộc.
Bên ngoài kia là cơ hội, là bài học, là trưởng thành – nhưng tôi không dám bước tới.


Rồi một ngày, tôi thử nộp hồ sơ cho một công việc mà ai cũng bảo:
“Quá sức với cậu rồi.”
Kết quả, tôi trượt ngay vòng đầu.
Nhưng lạ thay, cảm giác lúc ấy không còn nặng nề như tôi tưởng.
Thay vì xấu hổ, tôi thấy nhẹ nhõm.
Thay vì thất vọng, tôi thấy tự hào – vì ít nhất mình đã dám thử.

Quan trọng hơn, tôi biết rõ mình thiếu gì, cần rèn thêm ở đâu, để lần sau có cơ hội bước tiếp.
Thất bại lần ấy hóa ra lại là tấm gương, chỉ cho tôi thấy rõ con đường mình cần đi.


Kể từ đó, tôi không còn hỏi bản thân “Tôi có đủ giỏi không?” nữa.
Bởi vì “đủ giỏi” không tự nhiên mà có,
nó chỉ đến sau những lần thử, những lần ngã, và cả những lần đứng dậy bắt đầu lại.

Câu hỏi duy nhất tôi giữ lại cho mình là:
“Tôi có đủ dũng cảm để thử thêm một lần nữa không?”


Có lẽ, thất bại lớn nhất trong đời không phải là vấp ngã,
mà là chưa bao giờ dám bước đi.
Bởi ngã thì có thể đứng lên, còn cơ hội đi qua rồi thì chẳng bao giờ quay lại.
Nỗi hối hận vì không thử bao giờ cũng dài hơn nỗi buồn vì thất bại.


Thất bại là người thầy nghiêm khắc nhưng tận tâm,
còn không dám thử thì chỉ để lại khoảng trống và tiếc nuối trong lòng.

Bài viết liên quan

6 bài viết liên quan được tìm theo tag