Cái nghèo
Nghèo không chỉ là thiếu tiền, mà còn bẻ gãy những ý định nhỏ xíu mình muốn làm cho người khác. Là thấy ai đó cười cũng muốn rủ đi cà phê, nhưng rồi lại thôi.
Nghèo...
Là sáng ăn ổ bánh mì không, trưa gói mì tôm chan nước sôi, tối cơm trắng với chút dưa chua và nước mắm.
Là đôi dép mòn đến sát đất, áo bạc màu giặt hoài vẫn phải mặc đi làm, ai hỏi thì cười: "Áo cũ nhưng thoải mái lắm."
Nhưng nghèo thật sự, không chỉ thế.
Tôi từng thích một người.
Hôm đó cô ấy cười, nụ cười tươi như nắng,
khiến tôi muốn rủ đi uống cà phê,
muốn mua cho cô một ly trà sữa,
muốn cùng ngồi kể nhau nghe đủ chuyện.
Nghèo không chỉ là túi trống.
Là thấy bạn sinh nhật, chỉ biết chúc bằng lời.
Là muốn về thăm nhà, nhưng tay không.
Nghèo dạy mình cách từ chối khéo,
cách tìm lý do cho những điều không thể làm,
cách sống chung với những ước muốn bị gác lại mãi.
Mong một ngày, khi ai đó cần giúp,
mình có thể đưa tay ra thay vì chỉ nói lời an ủi.
Không phải ước mơ gì lớn lao,
chỉ là đủ để sống tử tế,
yêu thương trọn vẹn,
cho đi mà không phải ngần ngại.
Cái nghèo dạy ta trân trọng. Nhưng cái đủ, mới cho ta cơ hội để yêu thương.