Cái Nghèo Và Những Điều Muốn Mà Chưa Dám
Nghèo không chỉ là thiếu tiền, mà còn là khi muốn làm một điều nhỏ bé cho người mình thương, muốn rủ ai đó đi uống cà phê... nhưng rồi lại thôi. Cái nghèo nhiều khi không nằm ở túi tiền, mà nằm ở nỗi ngại ngần trong lòng.
Nghèo…
Là sáng ăn ổ bánh mì không, trưa gói mì tôm chan nước sôi, tối cơm nguội với chút dưa chua.
Là đôi dép sắp lìa quai, cái áo bạc màu giặt hoài vẫn mặc.
Có ai hỏi thì chỉ cười: "Áo cũ thôi, mặc quen rồi."
Nhưng nghèo, không chỉ dừng ở đó.
Nó còn len vào những ước muốn nhỏ bé,
những khoảnh khắc lẽ ra đơn giản mà lại thành xa xỉ.
Tôi từng thích một người.
Hôm ấy, cô ấy cười, nụ cười khiến tôi chỉ muốn nói:
“Ê, mình đi uống cà phê không?”
Hay mua cho cô một ly trà sữa, ngồi tán gẫu chuyện trên trời dưới đất.
Nhưng rồi tôi lặng thinh.
Không phải vì thiếu can đảm, mà vì trong túi chẳng có bao nhiêu.
Cái nghèo khiến người ta ngại mở lời,
ngại cả việc trao nhau những niềm vui nhỏ nhoi.
Nghèo còn là khi bạn tổ chức sinh nhật,
tôi chỉ dám nhắn vài dòng chúc mừng,
rồi tắt màn hình đi vì không biết nói gì thêm.
Là muốn về thăm nhà,
nhưng chẳng dám về tay không.
Là thấy ai cần giúp,
mà trong ví chỉ còn vài tờ lẻ, chẳng đủ làm gì ngoài một câu:
“Ráng lên nha.”
Nghèo dạy tôi cách từ chối khéo,
cách bịa ra một lý do nghe vừa đủ tin,
cách gác lại những điều mình muốn mà xem như chưa từng có.
Có những lần bạn bè rủ đi chơi, tôi viện cớ bận,
nhưng thật ra là không muốn ngồi đó,
rồi phải nghĩ đến cái ví lép kẹp trong túi.
Đêm về, tôi nằm nghĩ,
không mơ giàu sang,
chỉ ước một ngày nào đó:
- Khi bạn bè gọi đi ăn, tôi không phải đắn đo.
- Khi người mình thương cười, tôi có thể nói: “Đi, tôi mời.”
- Khi ai đó cần giúp, tôi đưa tay ra thay vì đứng nhìn.
Không cần gì to tát.
Chỉ mong một chút đủ đầy,
để sống cho tử tế,
để thương cho trọn vẹn,
để cho đi mà không thấy ngại ngần.
Nghèo dạy tôi nhẫn nhịn,
dạy tôi biết trân trọng từng điều nhỏ bé.
Nhưng cái đủ…
cái đủ mới cho mình cơ hội để yêu thương và sẻ chia hết lòng.
Cái nghèo có thể giữ ta lại, nhưng cũng nhắc ta nỗ lực.
Bởi ai rồi cũng mong đến một ngày, có thể sống nhẹ nhàng, cho đi không phải nghĩ, và thương mà không thấy xót.