Hồ Bảo Lân logo
Trở lại bài viết

Tuổi trẻ và những ước mơ

Tuổi trẻ là lúc ta dám mơ những điều không tưởng. Có người gọi đó là ngây thơ, tôi gọi đó là sức mạnh.

3 min read

Hôm qua, tôi gặp lại một người bạn cũ thời đại học.
Giờ nó đã yên ổn với công việc văn phòng, lương ổn định, bảo hiểm đầy đủ. Nghe nó kể chuyện, tôi vừa mừng cho nó, vừa thoáng tiếc nuối điều gì đó khó gọi tên.

Tôi hỏi:
“Còn cái ước mơ ngày xưa, mày bảo sẽ mở công ty riêng thì sao?”
Nó cười: “Thôi, hồi đó trẻ con. Giờ phải thực tế chứ.”

Câu trả lời ấy khiến tôi lặng đi. Thực tế nghĩa là gì?
Là chấp nhận an toàn, hay là từ bỏ những giấc mơ từng khiến ta mất ngủ cả đêm?


Tuổi 20, tôi cũng đã từng mơ nhiều. Mơ viết một cuốn sách của riêng mình.
Mơ đặt chân đến những vùng đất xa lạ, nhìn thấy thế giới bằng đôi mắt trần.
Mơ học thêm một ngôn ngữ mới, một nhạc cụ lạ, một kỹ năng chẳng ai bắt buộc.

Gần 30 rồi, nhiều ước mơ vẫn còn dang dở.
Nhưng tôi không thấy chúng vô ích, cũng không gọi đó là sự ngây thơ.

Ước mơ, chính là thứ đã giúp tôi can đảm bước ra khỏi vùng an toàn, dám thử một công việc mới, dám yêu một cách hết mình, dám đứng dậy khi thất bại. Nếu không có chúng, tôi e mình đã chỉ là một bản sao nhợt nhạt của chính mình.


Tôi thấy nhiều người trẻ sớm quá “thực tế”.
Chưa tốt nghiệp đã lo chuyện ổn định.
Chưa bắt đầu đã sợ thất bại.
Chưa bước đi đã tính chuyện rút lui.

Thận trọng không sai. Nhưng nếu sự thận trọng ấy bóp nghẹt hết khát vọng, thì ta sẽ sống thế nào? Một cuộc đời an toàn nhưng trống rỗng, hay một hành trình đầy thử thách nhưng rực rỡ?


Tuổi trẻ là lúc ít gánh nặng, nhiều sức lực.
Là khi ta có thể liều lĩnh, có thể vấp ngã, và vẫn còn thời gian đứng dậy.

Nếu không dám mơ bây giờ, thì khi nào?
Nếu không thử sống khác đi hôm nay, thì đến lúc nào ta mới đủ can đảm để bắt đầu?

Không ai bắt chúng ta phải có chung một ước mơ. Có người mong sự nghiệp rực rỡ. Có người lại chỉ muốn một gia đình yên ấm. Có người chọn rong ruổi, có người chọn ở yên. Nhưng điều quan trọng nhất là: ước mơ đó phải thuộc về mình, và ta đủ dũng cảm để giữ lấy nó.


Tôi vẫn giữ những ước mơ cũ, chỉ là chúng đã thay đổi hình hài.
Tôi vẫn muốn viết, nhưng giờ không phải để “nổi tiếng”, mà để chạm đến trái tim người đọc.
Tôi vẫn muốn đi đây đó, nhưng không còn chạy theo dấu mốc, mà đi chậm lại để cảm nhận sâu hơn.

Ước mơ cũng trưởng thành cùng ta. Nó lặng lẽ thay da đổi thịt, từ sự bồng bột ban đầu thành một ngọn lửa âm ỉ, đủ ấm để soi sáng con đường dài.


Tuổi trẻ không đo bằng số tuổi, mà bằng cách ta còn háo hức chờ đón ngày mai.
Chừng nào trong tim ta vẫn còn một giấc mơ, dù lớn hay nhỏ, ta vẫn còn trẻ.


Tuổi trẻ cần những kẻ dám mơ. Bởi chính họ, với chút ngây thơ và nhiều nhiệt huyết, mới dám làm những điều tưởng như bất khả.

Bài viết liên quan

6 bài viết liên quan được tìm theo tag