Tuổi 25: giữa ngã ba mơ hồ và khát vọng
Tuổi 25, tôi tưởng đã đủ khôn lớn, nhưng hóa ra vẫn chỉ đang học cách chập chững bước trong thế giới rộng lớn này.
25 tuổi – nghe qua thì tưởng đã chín chắn, đã phải có định hướng rõ ràng cho cuộc đời.
Nhưng khi bước vào, tôi mới hiểu đây chỉ là một cột mốc lửng lơ: chưa đủ trẻ để vô lo, nhưng cũng chưa đủ già để yên ổn.
Tôi có một công việc ổn định, một mức lương vừa đủ sống, vài người bạn đáng tin. Những điều ấy đáng ra phải khiến tôi an tâm, nhưng trong lòng lại vẫn trống rỗng. Như thể càng tích góp thêm, tôi càng thấy thiếu. Càng bước nhanh, càng nhận ra mình chưa biết đi về đâu.
Tôi nhận ra rằng: người lớn thật ra cũng chẳng giỏi hơn chúng ta nhiều.
Cha mẹ vẫn loay hoay với những hóa đơn, những nỗi lo sức khỏe.
Sếp của tôi có lúc bối rối, thậm chí sai lầm.
Những người tưởng như đã “an vị” trong đời lại cũng đang dò dẫm giữa ngã ba.
Điều này khiến tôi vừa sợ vừa nhẹ nhõm. Sợ, vì không ai thực sự nắm chắc tương lai. Nhẹ nhõm, vì biết rằng mình không cô độc trong cái cảm giác “chưa đủ” ấy. Hóa ra, lớn lên là quá trình học cách chấp nhận sự không hoàn hảo của tất cả mọi người, kể cả chính mình.
Tôi cũng bắt đầu học cách nhìn lại các mối quan hệ.
Ngày nhỏ, tôi nghĩ bạn bè sẽ ở bên mình mãi. Nhưng càng lớn, tôi càng hiểu rằng việc xa nhau là lẽ tự nhiên. Không phải vì ta xấu, hay họ tệ, mà đơn giản chỉ vì mỗi người có một con đường riêng. Ta không thể giữ hết tất cả. Điều duy nhất ta có thể giữ là sự trân trọng cho những ký ức đã từng.
Có khi, buông một người ra lại là cách giữ họ trong tim một cách dịu dàng nhất.
Tiền bạc – thứ mà tôi từng xem là thước đo của sự vững vàng – giờ hiện ra với một góc nhìn khác. Có tiền, tôi bớt lo lắng cho ngày mai, nhưng nó không khỏa lấp nổi nỗi cô đơn khi đêm xuống. Có tiền, tôi mua được một bữa ăn ngon, nhưng không mua nổi bữa cơm gia đình khi cha mẹ đã già yếu.
Sức khỏe, tình cảm, và những khoảnh khắc sẻ chia – đó mới là thứ quý giá mà tiền không thể thay thế. Đôi khi, một cái ôm, một lời hỏi han, một buổi chiều ngồi cà phê cùng bạn bè… lại là thứ làm ta thấy giàu có nhất.
Ở tuổi 25, tôi học cách yêu thương bản thân.
Học cách nói “không” khi cần.
Học cách chấp nhận rằng mình không thể làm vừa lòng tất cả.
Tôi tập thói quen tự hỏi: “Điều này có thật sự cần cho mình không, hay chỉ để vừa mắt người khác?” Câu hỏi nhỏ ấy giúp tôi sống thật hơn, bớt chạy theo những chuẩn mực vô hình của xã hội.
Và có lẽ, tuổi 25 cũng mang trong mình rất nhiều nỗi sợ.
Sợ tụt lại phía sau khi thấy bạn bè thành công.
Sợ cô đơn khi thấy những người xung quanh dần yên bề gia thất.
Sợ lạc lối khi chẳng biết mình thực sự muốn gì.
Nhưng đồng thời, tuổi này cũng có một đặc quyền: quyền được sai và làm lại.
Nếu tôi chọn nhầm, tôi vẫn còn cơ hội sửa.
Nếu tôi thất bại, tôi vẫn còn thời gian đứng dậy.
Và nếu tôi lạc lối, tôi vẫn còn đủ trẻ để bắt đầu lại từ đầu.
25 tuổi hóa ra vẫn còn quá trẻ.
Trẻ để thử. Trẻ để vấp ngã. Trẻ để mơ mộng và điên rồ một chút.
Và trẻ để sống thật với chính mình, thay vì sống cho kỳ vọng của ai đó.
Tôi không biết 30 tuổi sẽ ra sao, không chắc 40 tuổi có đủ bình an.
Nhưng ngay lúc này, tôi muốn cho phép mình chưa biết hết, chưa giỏi hết, chưa ổn hết.
Bởi vì, đôi khi “chưa biết” chính là món quà – để tôi còn tò mò, còn háo hức, còn dám bước tiếp trên hành trình dài.
Tuổi 25 không phải lúc để có hết mọi câu trả lời.
Đó chỉ là khởi đầu – nơi ta học cách đặt ra những câu hỏi đúng, và kiên nhẫn đi tìm.