Yêu sai người là một trải nghiệm đau đớn, đôi khi còn để lại vết sẹo dài hơn ta tưởng.
Nhưng nghĩ lại, có lẽ đó cũng là thứ học phí mà cuộc đời bắt ta phải trả để hiểu rõ hơn về tình yêu và về chính bản thân mình.
Hồi đó, tôi từng nghĩ rằng chỉ cần yêu đủ nhiều, đủ chân thành, thì mọi thứ sẽ ổn.
Tôi đã cố gắng bỏ qua những dấu hiệu đỏ (red flag), tự nhủ rằng:
“Họ sẽ thay đổi thôi, mình chỉ cần kiên nhẫn thêm một chút.”
Nhưng càng ở lâu, tôi càng thấy mình nhỏ bé, thấy tình yêu giống một cuộc thi mà tôi luôn ở thế thua thiệt.
Và cuối cùng, tôi hiểu ra rằng: tôn trọng còn quan trọng hơn cả những cảm xúc bùng nổ.
Người thật lòng yêu sẽ không để ta phải hoài nghi về giá trị của chính mình.
Tôi cũng nhận ra, hóa ra mình từng yêu cái phiên bản đẹp đẽ do chính mình tưởng tượng ra,
chứ không phải con người thật ngoài đời.
Những cuộc cãi vã triền miên, những cảm xúc lên xuống thất thường —
lúc thì hạnh phúc ngất ngây, lúc thì rơi vào vực sâu —
tất cả những điều ấy không phải là tình yêu lành mạnh.
Tình yêu thật sự là khi ta cảm thấy bình yên,
là khi bên cạnh một người mà vẫn được là chính mình,
không sợ bị phán xét, không phải chạy theo để được công nhận.
Ngày buông tay, tôi tưởng mình gục ngã.
Đêm dài nằm khóc, nhìn trần nhà và tự hỏi: “Mình đã làm gì sai?”
Nhưng rồi tôi bắt đầu học cách yêu thương bản thân nhiều hơn.
Tôi tập đặt ranh giới cho chính mình,
tập nói "không" với những gì làm mình tổn thương,
và tập tin rằng: thà một mình còn hơn ở trong một mối quan hệ sai lầm.
Có lẽ những lần yêu sai người chính là bước đệm,
giúp ta đi chậm hơn, nhưng vững vàng hơn.
Để khi tình yêu đúng ghé đến,
ta đủ trưởng thành để nhận ra và đủ trân trọng để giữ lấy.
Đôi khi, phải đi qua một mối tình sai mới hiểu sâu sắc rằng:
mình xứng đáng được yêu đúng cách, được trân trọng, và được bình yên.