Hồ Bảo Lân logo
Trở lại bài viết

Đứa trẻ trong lòng sau đổ vỡ cần gì?

Sau những đổ vỡ, đứa trẻ bên trong không cần lời hứa hẹn lớn lao, chỉ cần một vòng tay dịu dàng và vài câu vỗ về thật sự.

2 min read

Có những lần vấp ngã tưởng như không đứng dậy nổi.
Tôi nằm đó, ôm gối, mắt sưng đỏ, tim thì thắt lại.
Trong những khoảnh khắc ấy, tôi chợt nhận ra bên trong mình vẫn có một đứa trẻ —
đứa trẻ chỉ muốn ai đó ôm lấy và thì thầm:

“Không sao đâu, mệt thì nghỉ một chút cũng được.
Con vẫn ổn. Con vẫn đủ tốt.”


Đứa trẻ ấy không cần những lời hứa hẹn hão huyền,
không cần ai bảo rằng ngày mai sẽ rực rỡ.
Điều nó mong chỉ là một vòng tay đủ ấm,
một câu nói thật thà:
“Ổn thôi, mình thương con mà.”


Nhiều năm qua, tôi quen gồng lên.
Lúc nào cũng phải mạnh mẽ.
Đến mức quên mất rằng, mình cũng cần được vỗ về.

Có khi, tôi tự trách bản thân vì yếu đuối,
tự nhủ: “Phải đứng dậy ngay. Phải làm lại ngay.”
Nhưng đứa trẻ bên trong thì chỉ lắc đầu.
Nó muốn tôi ngồi xuống, hít một hơi dài,
và thừa nhận: “Ừ, mình đau thật. Mình buồn thật.”


Từ khi học cách lắng nghe đứa trẻ ấy,
tôi thấy mình dịu dàng hơn với chính mình.
Tôi bắt đầu viết ra những lời an ủi nhỏ:
trên tờ giấy dán ở bàn học,
trên gương phòng tắm,
thậm chí trong chiếc ví mang theo mỗi ngày.

“Con không cần hoàn hảo.
Có khóc cũng được. Có yếu cũng được.
Miễn là vẫn thương lấy bản thân.”


Và dần dần, trong những ngày gượng dậy,
đứa trẻ ấy bắt đầu cất tiếng hát trở lại.
Không phải bản nhạc lớn lao,
chỉ là những nốt nhỏ xíu của niềm tin và hy vọng.
Nhưng đủ để tôi thấy:
mình vẫn có thể yêu thương,
vẫn có thể cảm ơn cuộc đời, dù nó chẳng hoàn hảo.


Dịu dàng với chính mình –
chính là món quà quý nhất ta có thể trao cho đứa trẻ trong lòng.
Để nó thôi hoảng sợ, thôi lạc lõng,
và được lớn lên trong bình yên.

Và khi đứa trẻ ấy bình yên,
tôi cũng thấy mình đủ sức đi tiếp –
không cần vội, chỉ cần từng bước chậm mà chắc.

Bài viết liên quan

6 bài viết liên quan được tìm theo tag