Những ngày ta tập học cách tha thứ
Tha thứ không phải là món quà dành cho người khác, mà là sự giải thoát dịu dàng ta trao cho chính trái tim mình.
Có những lúc, tổn thương khiến ta muốn ôm chặt nỗi đau
như một phần không thể tách rời của bản thân.
Càng giữ, càng níu, lòng ta lại càng thêm mỏi mệt.
Người kia có thể đã bước tiếp từ lâu,
còn ta thì vẫn mắc kẹt trong quá khứ và những ký ức cũ rỉ máu.
Có những đêm nằm nghe tiếng mưa ngoài hiên,
bỗng dưng tất cả ùa về.
Một ánh nhìn, một câu nói, một buổi chia tay chưa kịp chào,
lại khiến tim thắt lại như ngày đầu tiên bị bỏ rơi.
Thì ra ký ức có thể ngủ yên, nhưng chưa bao giờ biến mất.
Một câu nói đã thay đổi cách tôi nhìn nhận:
"Tha thứ không có nghĩa là chấp nhận lỗi lầm của người khác,
mà là chọn sự tự do cho chính mình."
Tôi nhận ra, tha thứ không phải món quà dành cho kẻ đã làm ta đau,
mà là tấm vé giải thoát cho chính trái tim này –
để nó thôi nặng trĩu, thôi rỉ máu, và có cơ hội lành lại.
Con đường tha thứ chưa bao giờ dễ dàng.
Có những ngày tôi tưởng như đã buông bỏ,
đã thấy lòng mình bình thản hơn.
Nhưng rồi một bài hát cũ, một mùi hương quen, một góc phố đi ngang…
lại khơi gợi tất cả.
Nỗi đau trỗi dậy, sống động đến mức tưởng như chưa từng ngủ yên.
Tôi phải học cách nhắc nhở bản thân rằng:
tha thứ là một quá trình dài.
Sẽ có lúc trái tim vấp ngã,
nhưng điều quan trọng là vẫn muốn đứng dậy, vẫn chọn đi tiếp.
Tha thứ không đồng nghĩa với việc quên đi.
Những vết thương vẫn còn đó,
chúng in hằn như vết sẹo trên da thịt.
Nhưng thay vì đau buốt, chúng dần trở thành một phần ký ức –
để khi nhìn lại, ta thấy rõ mình đã đi qua,
và trưởng thành thế nào sau những lần đổ vỡ.
Và tha thứ cũng không có nghĩa là giữ người đó lại trong đời.
Đôi khi, tha thứ chính là chọn cách yêu thương từ xa,
để bản thân được bình yên.
Khi thật sự buông được,
ta sẽ cảm nhận sự nhẹ nhõm như vừa tháo gỡ một tảng đá lớn đè trên vai.
Có thể vẫn còn buồn, nhưng đó là nỗi buồn hiền lành hơn,
không còn sắc nhọn như trước.
Ngẩng đầu nhìn lại, ta không còn trách móc, không còn oán hận,
mà chỉ thấy lòng mình biết ơn –
vì chính những vết thương ấy đã dạy ta cách kiên cường,
cách yêu thương, cách sống dịu dàng hơn.
Và quan trọng nhất, tha thứ còn là cho chính bản thân.
Tha thứ cho những lựa chọn sai lầm,
cho những lần yếu đuối,
cho những lời nói vội vàng đã từng làm tổn thương người khác.
Tha thứ cho phiên bản non nớt ngày nào –
để hôm nay có thể mỉm cười nhẹ nhõm với chính mình.
Tha thứ là một hành trình, không phải một điểm đến.
Mỗi lần dám buông bỏ, ta lại tiến gần hơn một bước
đến sự tự do thật sự của tâm hồn.