Tôi vẫn giữ một tấm ảnh được chụp bằng chiếc điện thoại cũ kỹ,
hình ảnh mờ nhòe, màu sắc phai nhạt theo thời gian như những giấc mơ vừa tỉnh.
Nhưng trong bức ảnh ấy, tôi thấy rõ nụ cười rạng rỡ của nhóm bạn ngày ấy,
bầu trời nắng vàng ươm, ánh sáng nhẹ nhàng ôm lấy từng gương mặt ngây thơ và tinh nghịch.
Dẫu chiếc máy nhỏ bé không thể lưu giữ rõ từng chi tiết,
nhưng ký ức về ngày hôm đó vẫn luôn tươi mới, sống động,
như thể tôi vẫn đứng đó, đón ánh nắng chan hòa trên tóc,
cười vang những niềm vui giản đơn, và cảm nhận hương đồng gió nội thân thương.
Có khi, một bức ảnh không cần phải sắc nét, lung linh,
mà chỉ cần giữ lại khoảnh khắc chân thật nhất,
để mỗi lần nhìn về, lòng ta vẫn ấm áp, bồi hồi nhớ đến những điều giản đơn nhất –
bạn bè, nắng, niềm vui, và cả tuổi thơ xanh tươi.
Ảnh cũ, ký ức mới nguyên –
bởi đôi khi điều đẹp nhất không nằm ở hình ảnh,
mà là những cảm xúc mà nó đánh thức trong trái tim.