Hồ Bảo Lân logo
Trở lại bài viết

Một bức ảnh mờ nhòe nhưng ký ức sáng rõ

Bức ảnh có thể cũ kỹ, nhạt màu, nhưng những cảm xúc trong đó luôn tươi mới, trong trẻo như ngày đầu.

2 min read

Tôi vẫn giữ một tấm ảnh chụp bằng chiếc điện thoại cũ kỹ,
máy ảnh lấm tấm bụi, ống kính trầy xước,
và chất lượng thì mờ nhòe đến mức chẳng ai muốn phóng to.
Màu sắc trong ảnh đã ngả vàng úa,
như một tờ giấy cũ nằm quên trong ngăn kéo suốt nhiều năm.


Ấy vậy mà, mỗi lần nhìn vào, tim tôi lại sáng bừng.
Trong bức ảnh ấy có nụ cười rạng rỡ của nhóm bạn ngày xưa,
có con đường làng đầy nắng,
có chiếc áo trắng nhàu nhĩ phấp phới trong gió,
và có cả cái tuổi thơ ngây ngô, vô tư đến mức chẳng sợ ngày mai.

Tôi nhớ hôm đó, chúng tôi đứng chen chúc nhau dưới gốc cây phượng,
cười đến mức chẳng ai chịu đứng yên để bức ảnh rõ nét.
Có đứa còn giơ tay che nắng, có đứa tinh nghịch nhảy lên phía sau.
Bức ảnh chẳng hề hoàn hảo,
nhưng chính cái lộn xộn ấy lại làm ký ức trở nên chân thật đến lạ.


Dẫu chiếc máy nhỏ bé chẳng thể lưu giữ từng đường nét,
nhưng cái cảm giác ấm áp của nắng,
tiếng ve râm ran, mùi hoa phượng thoảng trong gió,
và cái hồn nhiên của những ngày chưa lo toan —
tất cả vẫn còn sống động trong tôi, như thể chỉ mới hôm qua.

Có khi, một bức ảnh không cần phải sắc nét, lung linh,
mà chỉ cần giữ lại một khoảnh khắc thật lòng.
Để rồi, khi ta nhìn về, điều hiện lên rõ ràng nhất
không phải là hình ảnh,
mà là trái tim mình vẫn rung động như ngày xưa.


Ảnh có thể cũ, màu có thể phai,
nhưng cảm xúc thì luôn mới nguyên.
Điều đẹp nhất không nằm trong tấm hình,
mà ở những rung động mà nó khơi dậy trong ta.

Bài viết liên quan

6 bài viết liên quan được tìm theo tag