Hồ Bảo Lân logo
Trở lại bài viết

Khoảnh khắc bạn hiểu 'được thương' là như thế nào

Có những khoảnh khắc nhỏ bé nhưng đủ để ta nhận ra: mình được thương nhiều hơn vẫn tưởng.

3 min read

Có một lần tôi bị ốm, nằm co ro trong căn phòng nhỏ,
ánh chiều lọt qua khe cửa sổ, hắt xuống nền gạch một màu vàng nhợt nhạt.
Người mệt rã rời, từng cơn sốt khiến tôi chỉ muốn kéo chăn trùm kín,
cảm giác như cả thế giới ngoài kia xa xôi và ồn ã,
còn mình thì nhỏ bé, yếu ớt và chẳng còn sức chống chọi.


Giữa cơn mệt mỏi ấy, điện thoại rung lên.
Là tin nhắn của một người bạn:
“Bạn có ổn không?”
“Mau khỏe lại nhé, tụi mình chờ đi ăn cùng đó.”

Chỉ vài chữ giản đơn thôi, nhưng lòng tôi thấy ấm lạ.
Thì ra, có những sự quan tâm chẳng cần ồn ào,
nhưng lại chạm đến tận cùng những khoảng trống mình tưởng đã lạnh lẽo.
Tôi nhận ra rằng, đôi khi một tin nhắn ngắn ngủi
cũng có thể trở thành sợi dây níu mình lại với cuộc đời.


Mẹ lặng lẽ xuống bếp, mùi cháo gạo thơm nghi ngút bay lên.
Chỉ ít phút sau, mẹ bưng bát cháo nóng, từng thìa nhỏ kiên nhẫn đút cho tôi.
Giọng mẹ dịu dàng như gió mùa hè khẽ lùa qua khung cửa:
“Ăn đi con, cho mau khỏe lại.”

Trong cái vị ngọt mặn của cháo,
có cả sự lo toan, tình thương và bao năm tháng chắt chiu.
Đôi khi ta cứ mải đi tìm tình yêu ở đâu đó xa xôi,
mà quên mất, tình yêu đã hiện diện ngay trong từng hơi thở ấm áp của mẹ.


Ba thì xách về mấy gói thuốc,
vẫn thói quen cũ là không nói nhiều,
chỉ ngồi xuống bên giường, nắm nhẹ tay tôi rồi khẽ hỏi:
“Đỡ hơn chút nào chưa?”

Cái nắm tay ấy không xua hết cơn sốt,
nhưng lại khiến tôi thấy mình bớt cô độc.
Giống như có một bức tường vững chãi ở cạnh,
dù ngoài kia là mưa gió thế nào,
mình vẫn còn chỗ để dựa, vẫn có người lặng lẽ ở đó.


Tôi chợt nhận ra rằng, “được thương” không phải là điều gì xa vời,
cũng chẳng phải những lời hứa hẹn thật to tát.
Nó hiện hữu trong từng quan tâm rất nhỏ:
là tin nhắn hỏi han, là bữa cháo mẹ nấu,
là cái nắm tay ấm áp trong lúc mình yếu đuối nhất.

Được thương là khi có ai đó nhớ đến mình,
dù chỉ là một khoảnh khắc trong ngày bận rộn.
Là khi trái tim ta cảm nhận được sự kết nối mong manh,
nhưng đủ để thắp lên ngọn lửa dịu dàng,
làm mình thấy mình vẫn còn chỗ trong lòng ai đó.


Những khoảnh khắc ấy, tưởng nhỏ nhoi thôi,
nhưng thật ra chính là những mảnh ghép giữ ta lại với cuộc đời.
Để trong những ngày mệt nhoài nhất,
ta vẫn biết rằng mình chưa bao giờ thật sự một mình.


Được thương, đôi khi không ồn ào như một lời tỏ tình,
mà lặng lẽ như bát cháo nóng, tin nhắn ngắn ngủi, hay một cái nắm tay dịu dàng.
Nhưng chính sự lặng lẽ ấy lại đủ sức làm trái tim ta ấm lên, từng ngày.

Bài viết liên quan

6 bài viết liên quan được tìm theo tag