Hồ Bảo Lân logo
Trở lại bài viết

Ly Cà Phê Buổi Sáng Và Những Điều Tôi Giữ Trong Lòng

Có những điều không bao giờ nói ra, chỉ lặng lẽ cất giữ như vị cà phê — đắng nơi đầu lưỡi nhưng ngọt ngào trong dư vị cuối cùng, để rồi trở thành một phần ký ức chẳng thể nào phai.

3 min read

Sáng nay, tôi ngồi một mình trong quán cà phê nhỏ quen thuộc,
nơi góc bàn gỗ cũ kề sát khung cửa kính còn vương sương đêm.
Ngoài kia, dòng người vội vã cuốn theo nhịp sống,
còn tôi chỉ lặng lẽ nhìn, tay khẽ xoay chiếc thìa chạm vào thành tách,
nghe tiếng leng keng nhẹ vang lên như một nốt nhạc mở đầu cho buổi sáng.


Có những điều tôi từng muốn nói,
nhưng rồi cứ giữ lại cho riêng mình.
Lời xin lỗi chưa từng kịp gửi đi, lời cảm ơn vẫn giấu trong ngực,
cứ nằm im lìm giữa khoảng lặng của thời gian và khoảng cách.
Chúng như lớp khói mỏng bốc lên từ ly cà phê,
quẩn quanh một lúc rồi tan đi,
nhưng hương còn đó, vấn vương mãi chẳng rời.


Ngụm đầu tiên luôn đắng,
đắng đến mức khiến tôi chau mày.
Thế nhưng, thật lạ, khi để nó lắng lại trên đầu lưỡi,
tôi lại thấy một vị ngọt âm ỉ len vào,
như thể mọi nỗi niềm chưa kịp nói ra,
dù có nặng lòng, vẫn luôn có cách để hóa dịu đi.
Cà phê chính là vậy – vừa mạnh mẽ, vừa dịu dàng,
giống hệt những điều tôi giữ kín trong lòng mà không ai hay.


Tôi nghĩ mãi về những lời chưa nói ấy.
Chúng không mất đi, cũng chẳng hẳn là vơi dần.
Chúng trở thành một phần ký ức,
như những vệt nắng sớm in hằn lên mặt bàn gỗ loang lổ,
như tiếng muỗng khua đều trong tách mỗi sớm mai,
quen thuộc đến mức tôi không còn phân biệt được
đâu là thói quen, đâu là nỗi nhớ.


Biết đâu một ngày nào đó, tôi sẽ đủ dũng cảm để mở lời,
để kể hết những điều đang giữ trong tim.
Cũng có thể, chúng sẽ mãi nằm yên như thế,
chỉ để tôi thỉnh thoảng nhấp một ngụm cà phê và mỉm cười,
rằng không phải điều gì cũng cần nói ra,
vì ngay cả trong im lặng, chúng vẫn còn nguyên giá trị.


Cà phê, với tôi, không chỉ là thức uống để tỉnh táo,
mà là một người bạn âm thầm,
nghe những câu chuyện chưa bao giờ được kể,
giữ giùm những tình cảm còn dang dở,
và lặng lẽ nhắc nhở rằng:
sự im lặng đôi khi cũng là một cách yêu thương.


Trong buổi sáng hôm nay, giữa làn sương mỏng và hương cà phê còn vương,
tôi chợt thấy lòng mình lặng xuống.
Có lẽ, mỗi tách cà phê đều mang theo một câu chuyện riêng,
câu chuyện mà ta chưa đủ can đảm để nói ra,
nhưng lại đủ để giữ ấm cả một khoảng ký ức dài lâu.


Mỗi ly cà phê là một nốt trầm trong bản nhạc đời thường,
là lời nhắc dịu dàng về những điều chưa kịp thốt thành lời,
và cũng là chốn nhỏ để trái tim được ngồi xuống, thở dài rồi mỉm cười.

Bài viết liên quan

6 bài viết liên quan được tìm theo tag