Hồ Bảo Lân logo
Trở lại bài viết

Nghệ thuật của hạnh phúc: cho đi để nhận lại

Cho đi không phải là mất đi, mà là cách ta nhận lại nhiều hơn: niềm vui, sự bình yên và một trái tim đầy ắp tình thương.

3 min read

Tuần trước, một người bạn của tôi dành trọn buổi thứ bảy để dạy học miễn phí cho lũ trẻ ở khu ổ chuột ven thành phố.
Cô ấy trở về, nụ cười rạng rỡ như vừa nhận được một món quà quý.

Tôi hỏi: “Cậu có thấy mệt không?”
Cô ấy đáp: “Không. Mình còn cảm thấy nhận được nhiều hơn những gì đã cho.”


Lúc đó tôi ngẩn người.
Cho đi mà lại nhận lại nhiều hơn sao?

Tôi đã từng nghĩ “cho đi” nghĩa là mất đi một phần nào đó của mình — thời gian, công sức, hay tiền bạc.
Nhưng hóa ra, đôi khi điều chúng ta nhận về lại lớn lao hơn rất nhiều.


Cho đi…

Không chỉ là vật chất.
Đó có thể là một buổi chiều ngồi lắng nghe bạn bè giãi bày, một tin nhắn an ủi giữa đêm khuya, một lời động viên nơi công sở, hay chỉ đơn giản là một nụ cười dành cho người lạ trên đường.
Những điều tưởng nhỏ bé ấy lại có thể thắp sáng cả một ngày dài của ai đó.


Tôi nhớ lần đầu mình đi phát cơm cho những người vô gia cư.
Ban đầu, tôi nghĩ mình chỉ đơn thuần “cho đi” một phần nhỏ bé, như một nghĩa vụ.

Nhưng khi nhìn thấy đôi bàn tay nhăn nheo đón lấy hộp cơm, thấy đôi mắt sáng lên vì vui mừng, và nghe một câu “Cảm ơn con” khẽ khàng, tôi bất chợt nghẹn lại.

Hóa ra, người nhận không chỉ nhận cơm, mà còn trao lại cho tôi một bài học — về lòng biết ơn, về sự trân trọng những điều giản dị mà trước giờ tôi hay bỏ qua.


Tôi ra về với trái tim đầy ắp, cảm giác như mình vừa được trao một món quà vô hình: sự nhẹ nhõm, sự bình yên và một niềm tin vào tình người.
Tôi đến để cho, nhưng rốt cuộc người được nhận nhiều hơn lại chính là tôi.


Từ đó, tôi hiểu rằng: càng cho đi, ta càng giàu có.
Giàu không phải ở túi tiền, mà giàu ở tâm hồn.
Vì mỗi hành động tử tế, mỗi lần mở lòng, là thêm một lớp ấm áp phủ lên trái tim, khiến nó không còn khô cằn trong những ngày lạnh lẽo.


Một cốc nước trao tay, một cái nắm tay động viên, một buổi chiều lắng nghe ai đó khóc…
Tất cả đều có thể trở thành hạt mầm gieo vào đời.

Rồi một ngày nào đó, khi ta mỏi mệt, chính những hạt mầm ấy sẽ nở thành bóng cây che mát tâm hồn ta.


Cho đi không làm ta mất gì cả.
Nó chỉ làm ta giàu lên — theo cách mà tiền bạc không bao giờ mua nổi.

Bài viết liên quan

6 bài viết liên quan được tìm theo tag