Khoảng cách giữa tôi và gia đình
Không chỉ là những cây số trên bản đồ, khoảng cách gia đình đôi khi nằm trong một cuộc gọi nhỡ, một lời hẹn để sau, và cả những lặng im chẳng ai nói ra.
Hôm qua mẹ gọi.
Giọng mẹ nhỏ, chậm, như mang theo cả một nỗi chờ mong:
“Con có về thăm nhà không?”
Tôi đáp vội: “Dạ, để con sắp xếp.”
Nhưng gác máy rồi, lòng lại nặng trĩu.
Cái “sắp xếp” ấy, bao nhiêu lần đã kéo dài cả tháng, thậm chí cả năm.
Có lúc chính tôi cũng thấy mình đang trốn tránh,
trốn cả những điều giản dị nhất đời người: một bữa cơm nhà, một buổi tối ngồi bên nhau.
Ngày bé, tôi chỉ mong lớn thật nhanh để được đi xa.
Được sống cuộc đời của riêng mình, không ai ràng buộc.
Trong khát khao ấy, tôi nào có để ý mình đang dần đánh đổi:
- Một bát canh rau mẹ chan thêm nước mắm cho vừa miệng tôi.
- Một buổi chiều cha dắt xe chờ con tan học.
- Hay tiếng cười râm ran trong gian bếp cũ mỗi tối mưa.
Giờ ngồi nghĩ lại, những điều ấy hóa ra là tài sản quý giá nhất mà tôi đã vô tình bỏ quên.
Lần về gần nhất, tôi thấy cha tóc đã bạc thêm nhiều.
Mẹ đi từng bước chậm chạp, tay run run rót chén trà.
Cơm canh vẫn bày ra, nhưng chẳng còn náo nhiệt như xưa.
Ngồi đối diện nhau, tôi bỗng thấy khoảng cách vô hình,
như thể giữa tôi và cha mẹ là một dòng sông lặng, không ai dám cất lời.
Có lúc, tôi chợt muốn hỏi:
“Bố mẹ có thấy buồn không? Có thấy cô đơn không?”
Nhưng cổ họng nghẹn lại, để rồi chỉ thốt ra được mấy câu quen thuộc:
“Con vẫn ổn. Công việc cũng ổn.”
Ổn — nhưng lòng thì chẳng ổn chút nào.
Tôi nhớ da diết những buổi tối cả nhà quây quần xem chiếc tivi cũ,
hình ảnh nhòe nhoẹt nhưng ai cũng cười vang.
Nhớ tiếng dép mẹ lẹp xẹp ngoài sân, gọi tôi về ăn cơm khi còn mải đá bóng.
Nhớ dáng cha đứng ở đầu ngõ, ánh mắt dõi ra xa tìm bóng con.
Ngày đó, tôi xem tất cả là bình thường.
Còn bây giờ, khi thời gian lấy đi từng chút một, tôi mới hiểu:
bình thường chính là hạnh phúc.
Có những lần, điện thoại hiện tên mẹ, tôi chần chừ không bắt máy.
Lý do thì vô vàn: đang bận việc, đang nhắn tin dở với bạn, hoặc chỉ đơn giản là… lười.
Đến khi gọi lại, mẹ luôn nói:
“Không có gì đâu, mẹ gọi cho vui thôi.”
Nhưng tôi biết, đó không chỉ là “cho vui”.
Mẹ chỉ muốn nghe giọng tôi, chắc chắn là thế.
Một niềm vui nhỏ bé, nhưng đủ làm mẹ thấy yên lòng.
Vậy mà, bao lần tôi lại để niềm vui ấy trôi qua.
Thời gian vốn chẳng chờ ai.
Cha mẹ cũng chẳng thể đứng mãi ở đó để đợi tôi “rảnh”.
Mỗi lần trì hoãn, tôi sợ đến một ngày… chẳng còn “sau” nào nữa để kịp về.
Nên dạo này, tôi tập gọi điện thường xuyên hơn.
Không chỉ hỏi: “Bố mẹ khỏe không?”
Mà còn tập hỏi:
- “Bố mẹ ăn có ngon miệng không?”
- “Mấy hôm nay trời mưa, mẹ có thấy mỏi xương không?”
- “Bố có ngủ được không, hay lại thức khuya như mọi khi?”
Đôi khi, điều cha mẹ cần đâu phải tiền bạc hay quà cáp,
mà là sự hiện diện giản dị,
là chút lắng nghe để họ không thấy mình bị bỏ lại phía sau.
Giờ viết những dòng này, tôi tự hứa:
sẽ về thăm nhà sớm nhất có thể.
Sẽ ngồi lại ăn một bữa cơm đầy đủ, nghe cha kể chuyện làng, nghe mẹ thủ thỉ chuyện hàng xóm.
Sẽ để điện thoại sang một bên, để khoảng cách kia được rút ngắn.
Đừng để khoảng cách địa lý biến thành khoảng cách trong lòng.
Và đừng để một cuộc gọi nhỡ, một lời hẹn “để sau” trở thành điều day dứt mãi về sau.