Hồ Bảo Lân logo
Trở lại bài viết

Gia đình và khoảng cách

Khoảng cách với gia đình không chỉ là chênh lệch về địa lý, mà còn là những lúc ta im lặng, chưa kịp nói, và thời gian ngày càng rút ngắn.

2 min read

Hôm qua mẹ gọi, giọng yếu hơn mọi khi:
"Con có về thăm nhà không?"
Tôi trả lời: “Dạ, sẽ sắp xếp” — nhưng trong lòng biết, “sắp xếp” ấy thường kéo dài mãi.

Lớn lên, tôi muốn đi thật xa để tìm tự do,
mà không hay đã dần đánh mất những bữa cơm chung ấm áp,
những câu chuyện vụn vặt với mẹ,
cảm giác an tâm khi biết cha mẹ luôn bên cạnh.

Giờ trở về, thấy tóc cha điểm sương mới, mẹ bước chậm hơn xưa.
Ngồi cùng mâm cơm, chúng tôi như những người khách lạ,
một khoảng cách lặng lẽ hiện hữu —
không chỉ là địa lý, mà còn là thời gian và sự hiểu nhau còn thiếu.

Tôi nhớ những tối quây quần xem ti vi,
những chiều cha đón tôi tan học,
mẹ thức khuya trông chờ từng bước chân về nhà.
Những điều ngày xưa giản đơn ấy, giờ trở thành ký ức quý giá.

Và tôi hiểu, cha mẹ không thể chờ mãi,
những lần “để sau” ấy, có thể sẽ không còn cơ hội nữa.

Nên giờ tôi gọi điện thường xuyên hơn,
không chỉ hỏi “Bố mẹ khỏe không?”,
mà còn hỏi “Bố mẹ có buồn không? Có cô đơn không?”.


Đừng để khoảng cách trên bản đồ kéo dài thêm khoảng cách trong lòng.