Dưới cơn mưa bất chợt
Một tối đi về dưới mưa giữa thành phố ồn ào, cảm giác vừa cô đơn vừa nhẹ nhõm.
Tối nay mưa. Không phải mưa rào rít tầm tã mà là những hạt mưa tí tách rơi nhẹ, như vừa đủ để khiến mọi thứ thêm ướt át mà không gây khó chịu.
Tôi về nhà muộn hơn dự kiến, cố chạy thật nhanh dưới mưa nhưng cuối cùng cũng ướt sũng. Áo mưa quên mang, điện thoại trong túi ướt nhẹp, đầu tóc rũ rượi nhìn chẳng ra dáng gì.
Dù vậy, trong lòng lại lẫn lộn một cảm giác gì đó hơi nhẹ nhàng, vì đột nhiên thấy mình thật nhỏ bé giữa thành phố rộng lớn này. Những chiếc xe vội vàng, tiếng còi, ánh đèn đường lấp loáng trong nước mưa. Mọi thứ cứ thế mà trôi đi, còn mình thì chỉ biết đi chậm rãi từng bước, ngấm cái lạnh buốt lẫn mệt mỏi.
Có một chút buồn, vì ngay cả tin nhắn cuối tôi gửi cũng không được trả lời. Nhưng có lẽ, cũng chẳng phải lúc này phải cố gắng để được đáp lại.
Chỉ là, dưới cơn mưa nhẹ, tôi tự nhủ mình vẫn ổn. Đôi khi, đơn giản là được đứng im giữa thế giới đang cầm cập này, để lặng thinh và thở dài một cái.
Liệu ai đó ngoài kia cũng đang ướt sũng như tôi, hay là chỉ mình tôi?
Viết lúc 10 giờ tối, khi mưa đã tạnh mà lòng vẫn chưa hết thấm.