Hồ Bảo Lân logo
Trở lại bài viết

Một mình dưới cơn mưa phố

Một buổi tối lạc bước dưới mưa, giữa ồn ào thành phố, tôi vừa thấy mình cô đơn đến chạnh lòng, vừa thấy lòng nhẹ đi đôi chút.

3 min read

Tối nay mưa.
Không phải kiểu mưa rào ào ào xối xả, mà là thứ mưa rỉ rả, dai dẳng,
đủ để áo lạnh dính chặt vào da, đủ để bước chân nặng thêm một chút.


Tôi về muộn hơn dự định.
Đường phố giờ tan tầm kẹt cứng, dòng xe chen nhau, còi réo inh ỏi.
Tôi cố bước nhanh nhưng vô ích — áo mưa thì để quên,
điện thoại trong túi ướt nhẹp, tóc bết cả vào trán.

Nhìn hình mình phản chiếu mờ mờ trên kính xe buýt chạy ngang qua,
tôi chỉ bật cười nhạt: “Trông cũng chẳng ra sao.”


Thành phố vẫn náo động như mọi ngày.
Đèn đường phản chiếu xuống mặt đường ướt nước, kéo dài thành những vệt sáng loang lổ.
Những chiếc xe phóng qua làm nước bắn tung tóe, tiếng xì xào từ hàng quán ven đường vọng ra.
Mọi người hối hả tìm chỗ trú, còn tôi cứ chậm rãi bước, để mặc mưa xối xuống.

Giữa ồn ào, tự nhiên thấy mình như lọt thỏm vào một khoảng không riêng,
cô đơn nhưng cũng nhẹ nhõm lạ.


Có chút buồn vương trong lòng.
Tin nhắn cuối cùng tôi gửi đi từ chiều vẫn không được trả lời.
Tôi đã mở điện thoại vài lần, màn hình vẫn chỉ sáng lên với những thông báo vặt vãnh.
Tự hỏi: “Mình có mong chờ quá nhiều không?”
Rồi lại tự gạt đi: chắc cũng chẳng phải lúc để đòi một câu hồi âm.

Cũng giống như mưa, có rơi thì rơi, chẳng ai bắt nó ngừng.


Thế là tôi thôi, cứ để mình bước tiếp dưới mưa.
Nước mưa chảy thành dòng trên má, chẳng biết là mưa hay là lệ,
chỉ biết rằng, ít ra, nó cũng cuốn đi một phần mỏi mệt.

Tôi tự nhủ: “Ổn thôi.”
Ổn, không phải vì mọi chuyện thật sự ổn,
mà vì đôi khi chỉ cần để mặc cho mưa xối xuống,
để thế giới ngoài kia vẫn cầm cập chạy vội,
còn mình thì đứng lại, hít một hơi thật dài.
Cái khoảnh khắc bé nhỏ đó, lạ thay, lại khiến tim bớt nặng.


Mưa rồi cũng tạnh.
Tôi lê bước về nhà, thay bộ đồ ướt sũng, ngồi tựa lưng vào ghế.
Ngoài kia, con phố ướt loang, đèn xe hắt bóng xuống mặt đường long lanh.
Căn phòng vẫn quen thuộc như mọi ngày,
nhưng trong lòng còn vương cảm giác là lạ —
như thể mình vừa đi qua một đoạn ngắn mà ký ức sẽ nhớ thật lâu.


Giờ là 10 giờ tối.
Tôi ngồi viết lại mấy dòng này khi tiếng xe ngoài phố đã thưa hơn.
Lòng vẫn còn ẩm ướt như vạt áo treo kia chưa kịp khô.
Và chợt tự hỏi:

Liệu có ai ngoài kia cũng đã từng đứng dưới cơn mưa,
cũng lặng thinh và thấy mình vừa cô đơn, vừa nhẹ nhõm như tôi không?


Cơn mưa đi qua, thành phố rồi cũng ráo.
Chỉ có lòng người — cần thêm một chút thời gian để khô hẳn.

Bài viết liên quan

6 bài viết liên quan được tìm theo tag