© 2025 Hồ Bảo Lân
Tìm thấy 7 bài viết với chủ đề này.
Một buổi tối lạc bước dưới mưa, giữa ồn ào thành phố, tôi vừa thấy mình cô đơn đến chạnh lòng, vừa thấy lòng nhẹ đi đôi chút.
Giữa những ngày mỏi mệt, chỉ một câu hỏi giản dị, chân thành cũng đủ để thấy mình không còn cô đơn, được sưởi ấm và vững bước tiếp.
Có lúc, ta cười giữa đám đông nhưng lòng lại thấy lạc lõng. Cô đơn không phải khi không có ai bên cạnh, mà là khi chẳng ai thực sự hiểu mình.
Ở một mình không phải là khoảng trống để sợ hãi, mà là dịp để ta được sống thật với bản thân, lắng nghe những điều sâu kín, và học cách thấy mình đã đủ đầy.
Không phải tiếng ồn ngoài phố, mà là tiếng ồn trong lòng khiến ta thao thức. Trong những đêm trắng ấy, ta buộc phải đối diện với chính mình – rõ ràng và không che giấu.
Cô đơn không chỉ là khoảng trống, mà là hành trình học cách ngồi lại, lắng nghe và dịu dàng với trái tim mình.