Một Câu Hỏi Nhẹ Nhàng Đủ Ấm
Giữa những ngày mỏi mệt, chỉ một câu hỏi giản dị, chân thành cũng đủ để thấy mình không còn cô đơn, được sưởi ấm và vững bước tiếp.
Hôm qua mẹ gọi.
Không có chuyện gì to tát hay phức tạp. Mẹ chỉ hỏi một câu quen thuộc, tưởng chừng bình thường đến mức ai cũng có thể lướt qua:
“Con ăn cơm chưa?”
Giọng mẹ qua điện thoại có chút mệt mỏi nhưng vẫn dịu dàng. Chỉ cần nghe thôi, lòng tôi đã bỗng thắt lại.
Cả ngày nay tôi chạy vội, sáng chen chúc nơi công sở, chiều ngồi vật vờ trên xe buýt, tối ăn tạm ổ bánh mì cho qua cơn đói. Vậy mà khi nghe câu hỏi ấy, bỗng dưng sống mũi cay cay. Như thể cả sự mỏi mệt chất chồng từ mấy ngày qua chợt tìm được một chỗ để tan ra.
Thành phố này lúc nào cũng vội. Người ta hối hả đi làm, chen lấn, ai cũng mải miết với phần đời riêng. Bạn bè từng thân thiết, giờ bận rộn, tin nhắn cũng chỉ gọn lỏn vài chữ:
“Mai tao bận.”
“Ừ để khi khác.”
Chấm hết.
Có khi cả tuần, cả tháng, chẳng ai kịp ngồi lại hỏi một câu đơn giản:
“Hôm nay cậu thế nào?”
Hay chỉ là:
“Cậu có mệt không?”
Giữa đám đông hàng triệu người, đôi khi lòng ta lại lạnh buốt. Không phải vì thiếu ánh đèn đường, mà vì thiếu một câu hỏi giản dị, đủ để biết rằng mình vẫn được ai đó quan tâm.
Thật lạ. Chỉ một câu ngắn ngủi thôi, không cần hoa mỹ, không cần lời hứa hẹn. Nhưng nó lại có sức mạnh xoa dịu đến thế. Nó giống như chiếc chăn mỏng mẹ trùm lên người tôi hồi bé mỗi khi ngủ quên trên bàn học. Giống như cái ôm vội của đứa bạn thân sau một ngày dài chẳng còn hơi sức để nói.
Khoảnh khắc ấy, tôi hiểu rằng: sự quan tâm chưa bao giờ cần đến sự cầu kỳ. Nó chỉ cần chân thành.
Rồi tôi tự hỏi, liệu mình có thể trở thành một người như thế không?
Một người dám dừng lại giữa dòng đời hối hả, để hỏi ai đó một câu thật lòng:
“Cậu ổn không?”
Và rồi im lặng ngồi nghe, không vội vàng phán xét, không đưa ra lời khuyên sáo rỗng.
Bởi tôi nhận ra, đôi khi chúng ta không cần một lời giải, cũng chẳng cần một kế hoạch sửa chữa. Ta chỉ cần có ai đó thấy được sự mỏi mệt của mình, thừa nhận rằng “mình có quyền được yếu đuối.”
Có lẽ, điều khiến tôi day dứt nhất không phải là sự cô đơn, mà là nỗi sợ rằng mình vô tình cũng giống như bao người khác: chỉ chạy theo nhịp sống riêng, quên mất hỏi han một cách tử tế.
Nếu một ngày nào đó, bạn tôi cũng rơi vào cảm giác như tôi hôm nay, liệu tôi có đủ tinh tế để gửi đến họ một câu hỏi ấm áp không?
Tôi muốn tin là có. Tôi muốn tập cách chậm lại, để không chỉ sống cho riêng mình.
Một câu hỏi nhẹ nhàng, nếu đủ chân thành, có thể cứu rỗi cả một ngày nặng nề.
Nó không chỉ làm ấm lòng người nhận, mà còn soi sáng người gửi.
Bởi quan tâm chưa bao giờ chỉ là một hành động, nó là cách ta kết nối và làm dịu đi khoảng trống trong nhau.
Viết vào một buổi chiều muộn, khi gió ngoài hiên khẽ se lạnh.
Tôi tự nhủ: lần sau, mình cũng sẽ học cách hỏi một ai đó bằng giọng chân thành nhất:
“Cậu ăn cơm chưa?”