Hồ Bảo Lân logo
Trở lại bài viết

Một câu đủ ấm

Giữa những ngày mỏi mệt, đôi khi chỉ cần một câu hỏi nhẹ nhàng để thấy mình không còn lẻ loi.

2 min read

Hôm qua mẹ gọi.
Không có chuyện gì to tát hay phức tạp. Mẹ chỉ hỏi nhẹ nhàng: “Con ăn cơm chưa?”

Câu hỏi quen thuộc, đơn giản, nhưng tự dưng tôi thấy nghẹn ngào.
Cả ngày chạy như con thoi, tối ngủ gật trên xe buýt, ăn uống qua loa —
và đây là lần đầu tiên có ai đó hỏi tôi như thế, bằng một giọng thật lòng và đầy quan tâm.

Thành phố này đông đúc, xe cộ tấp nập, người người vội vã,
nhưng cũng có những lúc lạnh buốt đến tận trong tim.
Bạn bè thân nhau giờ cũng bận, chẳng còn nhiều thời gian để ngồi lại với nhau như trước.
Những tin nhắn chỉ còn vài ba chữ vội vã rồi thôi.
Ai cũng cuốn vào mệt mỏi riêng, áp lực công việc, chuyện gia đình, chuyện học hành,
và chẳng còn mấy ai đủ kiên nhẫn để dừng lại hỏi thăm một câu:
“Hôm nay cậu có mệt không?”

Và lạ thật, chỉ cần một câu hỏi nhẹ nhàng như thế — không màu mè, không hoa mỹ —
cũng đủ làm dịu đi biết bao sự cô đơn và nặng nề trong lòng.
Như thể được ai đó quàng lên mình một chiếc chăn ấm, giữa những đêm lạnh giá và ồn ào này.

Tôi tự hỏi, mình có thể trở thành người như thế được không?
Người dừng lại đúng lúc, hỏi một câu thật lòng:
“Cậu có sao không?”
Rồi ngồi bên, lặng im để nghe mà không cố gắng sửa chữa hay vội vã đưa ra lời khuyên.

Điều đó với tôi, có khi còn quan trọng hơn hàng ngàn lời nói hoa mỹ ngoài kia.
Bởi đôi khi, chỉ cần một câu hỏi đủ chân thành, đủ ấm áp…
là đủ để giúp ai đó bước tiếp một đoạn đường, dù con đường ấy chẳng hề dễ dàng.

Và tôi tin, những câu hỏi giản dị ấy là thứ sức mạnh thầm lặng mà ta luôn cần trong cuộc sống bận rộn này.


Một câu hỏi nhỏ, nếu đủ thật lòng, có thể làm ấm cả một ngày lạnh.
Viết lúc chiều muộn, khi gió se se và lòng bắt đầu muốn một chỗ dừng chân nhẹ nhàng.