Học cách can đảm nói không
Nói không không phải là ích kỷ, mà là cách đặt ranh giới để bảo vệ thời gian, năng lượng và tình yêu dành cho chính mình.
Trước đây, tôi từng nghĩ rằng cứ gật đầu đồng ý là cách để sống tốt.
Ai nhờ gì cũng giúp, ai rủ gì cũng đi, ai đề nghị gì cũng cố gắng làm.
Tôi sợ làm người khác buồn, sợ khiến họ thất vọng,
và sợ bản thân trở thành kẻ ích kỷ.
Thế rồi, ngày qua ngày, tôi dồn hết thời gian và sức lực cho người khác,
mà chẳng còn lại gì cho bản thân.
Có tối về nhà muộn, người thì rã rời, nhưng vẫn mở máy tính làm thêm việc cho ai đó.
Có cuối tuần đáng lẽ được nghỉ ngơi, tôi lại tất tả chạy đi chạy lại,
chỉ vì không nỡ từ chối một lời nhờ vả.
Càng cố gắng làm hài lòng tất cả,
tôi lại càng thấy trống rỗng và xa rời chính mình.
Tôi bắt đầu hiểu, nói “có” với mọi thứ,
thực ra là đang nói “không” với bản thân.
Không có thời gian nghỉ ngơi,
không còn khoảng lặng cho đam mê hay gia đình.
Năng lượng cạn kiệt, niềm vui cũng dần biến mất.
Học cách nói “không” ban đầu thật khó.
Tôi nhớ rõ lần đầu tiên từ chối một cuộc hẹn,
tim đập dồn dập, lời nói lắp bắp,
trong lòng đầy tội lỗi và lo sợ.
Tôi sợ bị hiểu lầm là thay đổi,
sợ mất đi những mối quan hệ vốn quen thuộc.
Nhưng rồi tôi nhận ra, những người thật sự thương mình sẽ hiểu.
Họ vẫn ở lại, dù tôi có từ chối vài lần.
Còn những ai chỉ xem tôi như công cụ để nhờ vả,
sẽ dần rời đi khi tôi không còn gồng mình chiều theo.
Và điều đó, hóa ra lại là một sự nhẹ nhõm.
Giờ đây, tôi học cách lắng nghe trái tim mình.
Nếu điều gì thật sự khiến tôi hứng khởi, tôi sẽ nói “có” bằng cả lòng.
Còn nếu điều đó khiến tôi mệt mỏi,
tôi đủ can đảm để từ chối.
Mỗi lời đồng ý vì vậy trở nên có ý nghĩa hơn,
vì nó đến từ sự tự nguyện, chứ không phải sự ép buộc.
Tôi hiểu rằng, giữ ranh giới không phải để xa cách,
mà để cả tôi và người khác đều được tôn trọng.
Nói “không” với người khác, đôi khi chính là cách ta nói “có” với chính mình.