Hồ Bảo Lân logo
Trở lại bài viết

Nếu được trở về hai tiếng trong tuổi thơ, bạn sẽ làm gì?

Chỉ hai tiếng nhỏ bé để sống lại những ký ức giản đơn – nơi có nụ cười vô tư, bữa cơm gia đình, hơi ấm bàn tay bà, và cả ánh hoàng hôn rơi trên mái ngói cũ – để trái tim có thêm sức mạnh giữa cuộc đời vội vã.

3 min read

Nếu có một phép màu cho tôi trở về tuổi thơ, chỉ hai tiếng thôi,
tôi sẽ chẳng lãng phí giây nào.
Tôi sẽ chạy chân trần ra con ngõ nhỏ,
nơi những viên gạch vỡ lổn nhổn, nơi tiếng cầu lách cách hòa cùng tiếng cười trong trẻo.
Chúng tôi ngày ấy chẳng có điện thoại, chẳng cần trò chơi điện tử,
chỉ cần một quả cầu, một sợi dây thun, là có thể cười đến quên cả trời đất.


Tôi sẽ ngồi lại bên hiên nhà, chờ bà kể tiếp câu chuyện cổ tích còn dang dở.
Câu chuyện mà tôi nghe đi nghe lại không biết bao lần,
nhưng lần nào cũng thấy mới mẻ, cũng háo hức như lần đầu.
Giọng bà chậm rãi, ấm áp, có mùi trầu cay thoang thoảng.
Bàn tay nhăn nheo vuốt nhẹ lên mái tóc tôi,
đó là cảm giác an toàn nhất mà cả một đời sau này tôi vẫn không tìm lại được.

Có khi bà dừng lại giữa chừng, ngước mắt nhìn xa xăm,
tôi chẳng hiểu, chỉ biết dụi đầu vào lòng bà,
nghe nhịp tim chậm rãi mà thấy yên ổn vô cùng.


Tôi sẽ quây quần cùng gia đình bên mâm cơm tối giản dị.
Chỉ dĩa rau luộc, bát canh chua, thêm chén nước mắm với vài lát ớt đỏ —
nhưng với tôi, đó là bữa ăn ngon nhất trên đời.
Cơm dẻo nóng, khói nghi ngút, hương thơm len lỏi khắp gian nhà,
làm tim tôi ấm lên, xóa tan mọi nỗi sợ hãi của một đứa trẻ.

Và trong ánh đèn dầu leo lét,
những câu chuyện rời rạc của ba mẹ, tiếng cười của anh chị,
tất cả kết thành một miền an yên mà lớn lên tôi mới hiểu:
đó chính là hạnh phúc giản đơn nhất.


Khi trời dần ngả về cuối ngày, tôi sẽ ngồi lặng nhìn hoàng hôn rơi trên mái ngói cũ.
Màu nắng vàng trải dài như tấm chăn mỏng quấn lấy cả xóm nhỏ.
Những con chim ríu rít bay về tổ,
gió mang theo mùi rơm khô ngai ngái, mùi khói bếp thoang thoảng.
Chỉ một khoảnh khắc thôi, nhưng khiến lòng người như lắng lại,
dịu dàng hơn, biết ơn hơn, và cũng buồn man mác hơn.

Có lẽ, chỉ khi lớn lên, ta mới nhận ra:
những khoảnh khắc bình thường ấy mới là thứ quý giá nhất.


Hai tiếng ngắn ngủi ấy, tôi sẽ dùng để ôm trọn cả tuổi thơ mình.
Tuổi thơ không hoàn hảo, nhưng đầy ắp tiếng cười, sự bình yên, và tình thương.
Để rồi, sau này giữa cuộc đời vội vã, mỗi khi kiệt sức,
tôi chỉ cần khép mắt lại, nhớ về hai tiếng ấy —
là có đủ sức mạnh bước tiếp.

Và tôi mong, nếu một ngày nào đó bạn cũng được trở về,
hãy dành hai tiếng ấy cho những điều bạn yêu thương nhất.


Thời gian có thể trôi, tuổi thơ có thể xa,
nhưng ký ức luôn ở lại —
như ngọn đèn nhỏ bé soi sáng suốt chặng đường dài.

Bài viết liên quan

6 bài viết liên quan được tìm theo tag