Nếu được trở về một chiều xưa, chỉ trong hai tiếng ngắn ngủi,
tôi sẽ chạy ùa ra sân cùng lũ bạn đá cầu,
lắng nghe tiếng cầu lách cách trên nền xi măng cũ kỹ, xen lẫn tiếng cười giòn tan.
Rồi tôi sẽ ngồi bên hiên nhà, yên lặng nghe bà kể những câu chuyện cổ tích,
những câu chuyện đầy ắp tình yêu thương và sự dịu dàng,
như một món quà nhẹ nhàng nâng niu tâm hồn bé nhỏ ngày ấy.
Tôi lại quây quần bên mâm cơm gia đình, giản dị và ấm áp,
gắp từng miếng rau, cảm nhận vị mặn mòi của nước chấm cùng mùi thơm của cơm mới —
những mùi hương chỉ có thể cảm nhận ở nhà, khiến lòng trở nên bình yên lạ thường.
Cuối cùng, tôi sẽ ngắm hoàng hôn buông trên mái ngói cũ,
làn gió nhẹ thổi, chiều tà nhuộm vàng góc trời,
một giây phút yên bình khiến lòng dịu lại, tràn đầy biết ơn.
Dẫu chỉ hai tiếng, nhưng đủ gom lại một trời ký ức,
nơi tôi có thể trở về mỗi khi cuộc sống ngoài kia quá vội vã và xô bồ.
Ký ức không đơn giản là quá khứ,
mà là ngọn đèn soi sáng cho hiện tại và tương lai,
giúp tôi giữ nguyên trái tim trẻ thơ, biết yêu thương và trân trọng từng khoảnh khắc quý giá.
Thời gian có thể trôi đi, nhưng ký ức ở lại —
và trong lòng, những chiều xưa ấy mãi đẹp như mơ.