Một cái ôm đã cứu bạn khỏi một ngày tệ như thế nào
Có những ngày, chỉ một cái ôm cũng đủ khiến mọi mệt mỏi tan biến, như thể ta vừa được trao lại một lý do để tiếp tục.
Có những ngày, dường như mọi chuyện đều chống lại ta.
Tôi vẫn nhớ rõ một ngày tệ hại đến tận cùng:
bài kiểm tra bị điểm kém khiến lòng nặng trĩu,
một cuộc cãi vã nhỏ với bạn thân biến thành khoảng cách lớn lao,
và trên đường về, trời bất ngờ đổ mưa xối xả.
Tôi cứ thế lầm lũi bước đi, chiếc áo mỏng ướt sũng,
nước mưa hòa lẫn với nước mắt mà chính tôi cũng chẳng kịp nhận ra.
Mỗi bước chân như nặng trĩu thêm bởi nỗi buồn chồng chất.
Trong đầu, hàng nghìn câu tự trách cứ vang lên:
“Có lẽ mình kém cỏi quá…”,
“Có khi bạn sẽ chẳng bao giờ tha thứ…”.
Cơn mưa làm không khí lạnh buốt,
nhưng chính sự đơn độc trong lòng mới khiến tôi run rẩy nhiều hơn.
Về đến nhà, tôi chẳng còn sức để mở miệng nói gì.
Mẹ nhìn thấy tôi, không trách móc, cũng chẳng hỏi han dài dòng.
Bà chỉ lặng lẽ mở rộng vòng tay.
Và khi tôi nhào vào, cái ôm ấy siết chặt như một chiếc chăn mềm phủ kín,
như gửi gắm thông điệp:
“Con có thể yếu đuối, có thể gục ngã,
nhưng con sẽ không bao giờ cô đơn.”
Nước mắt tôi lúc đó vỡ òa, tuôn ra không kìm nổi.
Bao nhiêu mệt mỏi, áp lực, tủi thân dồn nén suốt cả ngày
bỗng được buông trôi trong giây phút ấy.
Không cần một lời an ủi dài dòng,
chỉ một cái ôm đã đủ chữa lành.
Trong vòng tay mẹ, tôi tìm lại được bình yên.
Thế giới ngoài kia có thể đầy giông bão,
nhưng tôi biết vẫn còn một nơi để trở về,
nơi trái tim được chấp nhận nguyên vẹn, không điều kiện.
Từ đó, tôi mới tin rằng:
có những vết thương không cần thuốc, không cần lời nói,
chỉ cần một cái ôm chân thành là đủ để dịu lại.
Một cái ôm – nhỏ bé thôi, nhưng đôi khi lại chính là bến đỗ an toàn nhất
cho một tâm hồn vừa đi qua bão giông.