Bình yên cũng phải học
Bình yên không tự đến, mà là một hành trình học hỏi và lựa chọn mỗi ngày.
Có những ngày, tôi vẫn tin bình yên là một món quà sẵn có,
là điều dễ dàng nắm bắt nếu ta biết với tay ra.
Nhưng cuộc sống chẳng bao giờ đơn giản như thế,
bình yên không tự nhiên đến chỉ vì ta muốn.
Nó là một hành trình dài và nhiều thử thách,
nơi ta phải học cách buông bỏ, chấp nhận và kiên nhẫn bước tiếp.
Bình yên bắt đầu từ việc học cách nhìn nhận và chấp nhận những điều ta không thể kiểm soát.
Là chọn dừng lại giây phút để bình tâm giữa vòng quay hối hả ngoài kia.
Là biết tha thứ cho bản thân với những sai sót, những giới hạn chưa thể vượt qua.
Là mỉm cười dịu dàng với những ngày chẳng như ý, chẳng trọn vẹn—và vẫn ổn.
Bình yên không có nghĩa là không có sóng gió, không có những lúc ta cảm thấy chênh vênh, yếu ớt.
Nó là sự an yên giữa những cơn bão giông, là đủ dũng khí để hít thở sâu, nhắc mình:
“Dù khó khăn này qua rồi, vẫn có một phần con người mình đứng vững.”
Tôi dành thời gian mỗi ngày để giữ lấy những khoảng lặng ấy,
để tâm hồn bớt xao động trước những âu lo, bận rộn và hỗn độn.
Để có thể nhẹ nhàng hơn, đủ kiên nhẫn để ôm lấy chính mình,
và cũng đủ rộng lòng để sống hòa hợp cùng những đổi thay của cuộc đời.
Bình yên, với tôi, không phải là đích đến cuối cùng,
mà là một hành trình không ngừng nghỉ —
một sự lựa chọn theo từng bước chậm rãi,
với tấm lòng kiên trì và dịu dàng dành cho bản thân và những người xung quanh.
Bình yên là học cách đi chậm lại,
để lắng nghe tiếng nói của chính mình trong thế giới ồn ào.