Hồ Bảo Lân logo
Trở lại bài viết

Học cách thừa nhận mệt mỏi mà không thấy có lỗi

Mệt mỏi không phải là yếu đuối, mà là một phần của việc sống thật với chính mình.

3 min read

Có những ngày, tôi thấy mình mệt đến mức chẳng còn sức để giả vờ ổn.
Không phải chỉ là cái nhức lưng sau một ngày dài,
mà là cái mệt len lỏi từ trong tâm trí –
những tin nhắn chưa kịp trả lời, những deadline dí sát,
những mong đợi im lặng từ người khác mà tôi chẳng thể gánh thêm.
Tất cả chồng chất lên nhau, như một chiếc balo vô hình nặng trĩu sau lưng,
khiến tôi chỉ muốn buông tất cả để ngồi yên trong một căn phòng tối,
không cần phải cười, không cần phải mạnh mẽ.


Ngày trước, tôi sợ nói ra điều đó.
Sợ bị cho là yếu đuối, sợ trở thành gánh nặng,
sợ ánh mắt thất vọng khi thừa nhận rằng mình không ổn.
Thế là tôi học cách che giấu – vẫn đăng ảnh cười trên mạng xã hội,
vẫn gật đầu khi ai nhờ vả, vẫn nói “không sao đâu”
dù đêm về chỉ còn mình ngồi co ro trong bóng tối,
trái tim nặng trĩu đến mức chẳng còn sức để thở dài.


Nhưng càng kìm nén, tôi càng kiệt quệ.
Tôi nhận ra: thừa nhận mệt mỏi không đồng nghĩa với thất bại,
mà là một cách để tôi được lắng nghe, được chăm sóc.
Nói “mình mệt” không làm tôi nhỏ bé hơn,
mà cho tôi cơ hội được sống thật, được dừng lại và thở.

Tôi vẫn nhớ một lần, sau nhiều ngày cắn răng chịu đựng,
tôi buột miệng bảo với một người bạn: “Mình mệt quá.”
Bạn chẳng nói gì nhiều, chỉ lặng lẽ đặt một cốc nước xuống bàn,
ngồi cạnh tôi thật yên.
Khoảnh khắc ấy, tôi mới hiểu rằng
đôi khi mình không cần mạnh mẽ đến mức phủ nhận cả cảm xúc của bản thân.
Chỉ cần dám nói ra, ta đã cho người khác cơ hội được ở bên và sẻ chia.


Bây giờ, tôi tập nói “mình mệt” khi cần –
nói với bạn bè, với gia đình, hoặc chỉ là tự nói với chính mình.
Không phải để than vãn, mà để trao cho bản thân sự cho phép được nghỉ ngơi.
Một tách trà nóng buổi tối,
một bản nhạc êm khẽ chảy qua tai,
một cơn mưa ngoài cửa sổ để lặng nhìn,
hay đơn giản là vòng tay ôm lấy chính mình trước khi ngủ.
Những điều nhỏ thôi nhưng đủ làm lòng tôi nhẹ nhõm,
như thể cả thế giới đang thì thầm: “Ổn rồi, cứ nghỉ một chút đi.”


Tôi hiểu rằng mệt mỏi không làm tôi kém giá trị.
Nó chỉ nhắc tôi rằng mình cũng cần được yêu thương,
rằng tôi không phải lúc nào cũng phải mạnh mẽ hay gánh hết mọi thứ một mình.
Thừa nhận sự yếu mềm chính là cách để tôi trở nên mạnh mẽ hơn –
một sự mạnh mẽ đến từ sự dịu dàng và chân thật.

Và tôi tin, ai cũng xứng đáng được nói “mình mệt” mà không thấy áy náy.
Bởi mệt mỏi là điều tự nhiên của con người,
không ai cần xin phép để được mệt cả.
Chỉ khi ta dám sống thật với cảm xúc của mình,
ta mới đủ sức bước tiếp nhẹ nhàng trên hành trình dài phía trước.


Mệt mỏi không phải dấu chấm hết,
mà là lời nhắc: đã đến lúc chậm lại một chút,
để lắng nghe, chữa lành và thương chính mình nhiều hơn.

Bài viết liên quan

6 bài viết liên quan được tìm theo tag