Thời gian không xóa đi, nhưng làm ta dịu lại
Có những vết thương chẳng bao giờ biến mất, chỉ là theo thời gian, ta học cách sống cùng nó mà lòng bớt nhói hơn.
Hôm nay, tôi lại đi ngang con đường cũ.
Nơi ngày trước từng cùng ai đó bước đi, cười nói, tưởng chừng không bao giờ rời xa.
Thật lạ… tim tôi vẫn nhói, nhưng không còn dữ dội như trước.
Chỉ còn lại một thoáng se thắt, như vết sẹo mờ đi theo năm tháng.
Tôi nhớ rõ những ngày đầu tiên khi nỗi đau còn mới.
Mọi thứ quanh tôi như đổ sập.
Ngồi giữa quán cà phê, nghe một bài hát tình cờ vang lên cũng đủ làm tôi nghẹn ngào.
Có những đêm tôi không ngủ nổi, chỉ nhìn trần nhà mà lòng nặng trĩu,
cứ ngỡ ngày mai mình chẳng thể nào tiếp tục.
Người ta bảo: “Thời gian sẽ chữa lành.”
Khi ấy tôi ghét câu nói ấy, thấy nó sáo rỗng, xa vời.
Bởi từng ngày tôi sống, nỗi nhớ vẫn còn nguyên, vết thương vẫn nhức nhối.
Nhưng rồi, bằng cách nào đó, thời gian không làm tôi quên,
mà dạy tôi cách chấp nhận rằng mình sẽ nhớ mãi,
chỉ là học cách sống cùng ký ức mà không để nó nhấn chìm mình nữa.
Tôi nhận ra, thời gian không lấy đi nỗi đau,
nó chỉ làm cho nỗi đau ấy trở nên “sống được”.
Từ chỗ tôi không thở nổi, đến lúc tôi có thể hít một hơi dài và thấy lòng dịu lại.
Từ chỗ tôi ghét tất cả những gì liên quan,
đến lúc tôi có thể mỉm cười nhìn một kỷ vật cũ mà không còn bật khóc.
Có lẽ, chữa lành không phải là quên.
Chữa lành là khi ta nhìn vào vết thương và biết rằng:
“À, nó từng đau như thế, nhưng giờ mình vẫn đang sống, và sống ổn hơn mỗi ngày.”
Tôi viết những dòng này để tự nhắc mình:
không có nỗi đau nào biến mất hoàn toàn,
nhưng theo thời gian, chúng sẽ dịu lại,
để ta có thể bước đi mà lòng nhẹ bẫng hơn một chút.
Có những vết sẹo mãi mãi nằm đó, nhưng thay vì thấy xót xa, ta học cách nhìn vào nó như một phần của hành trình trưởng thành.