Những đêm không ai thấy
Có những đêm mệt rã rời nhưng vẫn phải ngồi lại. Không phải vì không muốn nghỉ, mà vì nếu dừng lại, chẳng ai thay mình gánh tiếp.
3 giờ sáng.
Tôi vẫn ngồi đây giữa căn phòng nhỏ, ánh đèn vàng không đủ xua tan mệt mỏi đang đè nặng trong người.
Mắt tôi mờ đi sau bao giờ thức khuya liên tục, lưng ê ẩm vì ngồi quá lâu, trong khi cuốn sách vẫn chưa được gấp lại.
Tôi biết mình nên ngủ, nhưng cứ nghĩ đến sáng mai – ai sẽ gánh thay mình những trách nhiệm chưa hoàn thành? Ai sẽ lo cho những chuyện nhỏ nhặt mà chẳng ai nhìn thấy?
Thế là tôi ngồi thêm chút nữa. Thêm chút nữa…
Bữa tối hôm nay chỉ là một bát canh nguội, ăn vội vàng rồi lại quay trở lại với đống giấy tờ, bài tập và deadline dồn dập.
Không có ai hỏi han, cũng chẳng có ai ngồi bên cạnh để nhìn thấy tay tôi run run khi gõ chữ. Chỉ có sự cô đơn và yên lặng của đêm khuya bao trùm.
Tôi từng hy vọng rằng những đêm như thế sẽ thưa dần, rằng rồi mình có thể tìm được chốn nghỉ ngơi bình yên.
Nhưng chúng cứ nối dài, như một chuỗi ngày dài không có điểm dừng.
Dần dần, tôi học cách chấp nhận và không còn than vãn nhiều nữa.
Không phải vì tôi mạnh mẽ, mà bởi vì có những nỗi niềm nói ra cũng chẳng khiến mọi chuyện khác đi.
Thế nên, tôi chỉ biết ráng thêm một chút, kiên trì thêm một chút, dù cơ thể mệt mỏi và tâm hồn như muốn gục ngã.
Tôi không cần thành công rực rỡ hay tiếng vang bên ngoài.
Tôi chỉ mong đủ sức sống mỗi ngày, đủ để gói gém một phần nhỏ của tình thương và trách nhiệm.
Để rồi một ngày nào đó, khi ai đó hỏi: “Mày đã vượt qua quãng thời gian bận rộn đó bằng cách nào?”
Tôi sẽ cười nhẹ nhàng và trả lời bằng cả trái tim:
“Bằng những đêm như thế này, khi chỉ có một mình và những giấc mơ chưa tắt.”
3:17 sáng. Tiếng đồng hồ tích tắc đều đều như nhịp thở của một người chưa chịu buông xuôi.
Ngoài cửa sổ, thành phố vẫn ngủ say, còn tôi… vẫn ở đây, cùng một tia sáng nhỏ bấu víu niềm tin không đổi.