Hồ Bảo Lân logo
Trở lại bài viết

Những Đêm Không Ai Thấy – Đêm Nhỏ Giữa Chốn Một Mình

Có những đêm mình như tan ra giữa những lo toan chưa thể nói cùng ai. Mệt đến mấy cũng ráng ngồi lại, không phải vì mạnh mẽ, mà chỉ vì nếu mình không làm, mọi việc sẽ dở dang. Vậy nên dù chẳng ai nhìn thấy, vẫn cố một chút vì những điều nhỏ bé cho chính mình và người thương.

4 min read

3 giờ sáng.
Tôi vẫn ngồi đó, trong căn phòng nhỏ, ánh đèn bàn vàng ố loang ra một khoảng yên tĩnh như chỉ có mình tôi biết. Ngoài kia thành phố chìm vào giấc ngủ, chỉ còn vài tiếng xe xa xăm vọng lại, lẫn với tiếng tích tắc của đồng hồ treo tường. Tiếng kim đồng hồ chậm rãi, từng nhịp như nhắc tôi rằng đêm đang dài thêm, còn tôi thì chưa thể nghỉ.

Đôi mắt cay xè vì thức nhiều, sống lưng ê mỏi vì ngồi lâu, mà cuốn vở trước mặt vẫn mở. Nó như một tấm gương, phản chiếu sự gắng gượng trong tôi: vẫn còn việc dang dở, vẫn còn trách nhiệm chưa tròn.


Nhiều lúc, tôi muốn buông bút, tắt đèn, ngả lưng xuống giường và mặc kệ tất cả. Nhưng ý nghĩ ấy chưa kịp trọn vẹn thì một giọng nói vang lên trong đầu:
“Nếu mình dừng lại, ai sẽ làm nốt?”

Ai sẽ thay tôi lo mấy việc không tên – gấp lại góc chăn cho gọn, rửa vội bát đũa để sáng mai không bừa bộn, nhắc bản thân nộp bài đúng hạn, hay giữ lời hứa nhỏ bé với người thân? Những việc chẳng ai thấy, chẳng ai khen, nhưng nếu bỏ qua, lòng lại không yên.

Thế nên tôi chọn ngồi thêm một chút.


Bữa tối nay cũng giản đơn: một bát canh nguội và chút cơm ăn vội. Vị nhạt nhẽo không đủ làm ấm bụng, nhưng tôi vẫn ăn, như một thói quen để tiếp tục chạy cùng ngày tháng. Xong lại quay về bàn, đối diện với mớ deadline đè nặng như bóng tối dày đặc ngoài kia.

Không có ai hỏi tôi rằng:
“Có mệt không?”
Không ai ngồi xuống cạnh tôi, đặt bàn tay lên vai như một cách lặng lẽ sẻ chia. Chỉ còn cái tĩnh lặng đặc quánh của đêm khuya, như muốn nuốt hết hơi thở của tôi.


Đôi khi, tôi cũng mơ. Mơ một ngày nào đó, những đêm như thế sẽ ít đi. Mơ mình có thể nằm xuống và ngủ trọn một giấc, không lo nghĩ, không bị deadline kéo dậy giữa chừng. Nhưng mơ là một chuyện, thực tế lại là chuỗi đêm nối đêm, miệt mài chẳng dứt.

Có lúc tôi trách bản thân sao phải ôm hết, sao không học cách buông bỏ. Nhưng rồi tôi lại hiểu: oán trách cũng chẳng làm ngày mai nhẹ hơn. Có những điều, nếu tôi không gánh, thì chẳng ai gánh giúp được.


Tôi vốn không mong thành công rực rỡ hay lời tán dương ồn ào. Tôi chỉ mong mình còn đủ sức, đủ sự bền bỉ để làm trọn những việc nhỏ. Để khi ai đó hỏi:
“Làm sao mày vượt qua mấy tháng vất vả đó?”
Tôi có thể mỉm cười, rất khẽ, và trả lời:
“Bằng những đêm khuya, khi chỉ còn mình với bàn tay gồng gánh và vài ước mơ chưa buông bỏ.”


3:17 sáng. Đồng hồ vẫn tích tắc, căn phòng vẫn sáng bởi ánh đèn vàng, còn tôi thì vẫn ngồi đó, như một cái bóng không chịu rời.
Bên ngoài cửa sổ, thành phố ngủ yên.
Chỉ còn tôi – ôm lấy một tia sáng nhỏ, để tự nhắc rằng: dù mỏi mệt đến đâu, niềm tin vẫn chưa tắt hẳn.


Và nếu ai đó vô tình đọc được những dòng này, tôi chỉ mong bạn biết: bạn không hề đơn độc. Ở đâu đó, cũng có một người vẫn đang thức, cố gắng thêm từng chút một, cho những điều rất nhỏ, nhưng rất thật.

Bài viết liên quan

6 bài viết liên quan được tìm theo tag