Những đêm mất ngủ
Không phải tiếng ồn ngoài phố, mà là tiếng ồn trong lòng khiến ta thao thức. Những đêm như thế, ta đối diện với chính mình.
Có những đêm ta trằn trọc, không phải vì tiếng ồn ngoài kia,
mà là vì những suy nghĩ cuộn xoáy không chịu ngủ yên.
Lo lắng, tiếc nuối, những câu hỏi không lời đáp
lần lượt kéo đến, làm lòng ta nặng trĩu.
Trong đêm, ta trở về với chính mình – thật thà, trần trụi và không giấu giếm.
Chỉ còn mình ta và những câu hỏi lặp đi lặp lại:
“Mình đang sống có đúng không?”,
“Có đang lãng phí thời gian quý giá hay không?”
Đêm như tấm gương soi,
phản chiếu những điều ban ngày ta cố chối từ, cố lãng quên.
Rồi đến lúc ta thôi chống cự, bắt đầu học cách thở sâu –
tha thứ cho những lỗi lầm cũ,
buông những điều ta chẳng thể với tới.
Không phải đêm nào cũng dễ chịu,
nhưng chính những đêm mất ngủ ấy,
dạy ta thêm kiên nhẫn và biết trân trọng giấc ngủ bình yên.
Khi bình minh lên, ta nhận ra mình đã đi qua một đêm khác,
không với chiến thắng hay thất bại,
mà với sự hiểu mình hơn chút ít –
một bản ngã rõ ràng và chân thật hơn.
Những đêm mất ngủ không lấy đi của ta điều gì cả,
chúng chỉ trả lại ta một bản ngã sáng rõ, để ta bước tiếp vững vàng hơn.