Sai lầm và tha thứ
Ai cũng từng sai. Quan trọng là học cách tha thứ – nhất là cho chính mình.
Ai trong đời cũng từng sai.
Có những sai lầm ta có thể sửa chữa, nhưng cũng có những lỗi lầm chẳng bao giờ có cơ hội quay lại.
Một lời nói vô tình làm mối quan hệ rạn nứt.
Một quyết định nông nổi khiến ta bỏ lỡ cơ hội quý giá.
Hay một người từng thương, chỉ vì sự cố chấp của ta mà rời đi – và không bao giờ trở lại.
Tôi nhớ có lần vì nóng giận, tôi buông ra những câu nói khiến người bạn thân tổn thương.
Chuyện hôm đó thật ra nhỏ thôi, đáng lẽ có thể ngồi xuống, nói rõ, rồi mọi thứ sẽ ổn.
Vậy mà tôi lại chọn im lặng lạnh lùng, như một bức tường dựng lên giữa hai đứa.
Khi nhận ra mình sai, tôi muốn xin lỗi, nhưng lúc ấy bạn đã không còn đủ kiên nhẫn để lắng nghe nữa.
Đó là một trong những vết xước mà đến tận bây giờ, mỗi khi nhớ lại, tôi vẫn thấy tim nhói lên.
Tôi từng sống trong vòng xoáy của “giá như”:
Giá như mình kiềm chế hơn một chút…
Giá như hôm đó mình dũng cảm nói lời xin lỗi…
Giá như mình đừng quá tự cao…
Những “giá như” ấy chẳng thay đổi được điều gì.
Chúng chỉ khiến tôi tự trách bản thân đến kiệt sức, dằn vặt đến mức không còn đủ niềm tin để bước tiếp.
Nỗi đau không chỉ đến từ việc làm người khác tổn thương, mà còn từ việc không thể tha thứ cho chính mình.
Tha thứ cho bản thân – hóa ra lại là hành trình khó khăn hơn cả tha thứ cho người khác.
Không phải là quên đi, vì có những vết thương sẽ theo ta cả đời.
Mà là chấp nhận:
“Ừ, mình đã sai thật. Nhưng mình vẫn xứng đáng có cơ hội để làm lại.”
Khi dám buông bỏ gánh nặng ấy, tôi thấy mình nhẹ nhõm hơn, thở sâu hơn.
Sai lầm, suy cho cùng, cũng là một người thầy nghiêm khắc – dạy ta biết yêu thương đúng cách, biết trân trọng những điều giản dị tưởng chừng hiển nhiên.
Giờ đây, tôi chọn sống cẩn trọng hơn trong từng lời nói, chín chắn hơn trong những quyết định quan trọng.
Tôi tập học cách xin lỗi khi cần, thay vì cố chứng minh mình đúng.
Và tôi học cách dịu dàng với chính mình – tha thứ cho cả phiên bản vụng về, nông nổi của ngày hôm qua.
Sai lầm không định nghĩa con người ta.
Điều định nghĩa chúng ta chính là cách ta đứng dậy, tiếp tục bước đi, và biết yêu thương bản thân sau tất cả.
Sai lầm không phải dấu chấm hết, mà là bàn đạp để ta trưởng thành.
Tha thứ không chỉ để quên đi nỗi đau, mà để trái tim ta có thêm một lần được sống nhẹ nhõm.