Mảnh ghép mong manh làm nên sức mạnh
Mong manh không phải là khiếm khuyết. Nó là mảnh ghép lặng lẽ nhưng quý giá, giúp ta sống thật, yêu thương sâu sắc và trưởng thành hơn.
Có những lúc, tôi thấy mình thật mong manh —
chỉ một câu nói vô tình cũng khiến tim chùng xuống,
một cơn mưa bất ngờ cũng làm lòng nặng nề,
hoặc đôi khi, chỉ cần một ánh nhìn hờ hững từ người mình thương,
đã đủ để giọt nước mắt rơi ra, không kịp giấu.
Ngày bé, tôi từng nghĩ mong manh là một dạng yếu đuối.
Ai khóc nhiều, ai dễ buồn, thì đều bị xem là "không mạnh mẽ".
Tôi cũng từng tự trách mình vì không thể kiềm chế cảm xúc,
vì cứ để trái tim lộ ra quá rõ.
Nhưng lớn dần, tôi mới hiểu rằng mong manh không phải là gánh nặng,
mà là phần sâu thẳm và chân thật nhất của một con người.
Chỉ khi dám mong manh, ta mới dám mở lòng,
mới biết thế nào là thương thật, đau thật,
và rồi học cách đứng dậy thật.
Sức mạnh không đến từ việc giấu kín những vết thương,
mà từ việc dám thừa nhận chúng.
Dám nói rằng mình đã từng gục ngã,
dám thừa nhận rằng trái tim này đã có lúc vỡ vụn,
rồi sau đó, kiên nhẫn tìm cách gắn lại từng mảnh nhỏ trong lòng.
Chính trong quá trình ấy,
ta tìm thấy một thứ sức mạnh dịu dàng hơn:
khả năng bao dung, khả năng yêu thương,
và khả năng trân trọng cả những điều bé nhỏ trong đời.
Giờ đây, tôi chọn nhìn vào sự mong manh của mình bằng một ánh mắt dịu dàng hơn.
Tôi biết, nhờ nó mà tôi học cách lắng nghe người khác,
học cách dang tay ôm lấy những điều tưởng như vụn vỡ,
và học cách yêu chính bản thân mình, kể cả khi chưa hoàn hảo.
Mong manh, hóa ra, cũng là một mảnh ghép của sức mạnh.
Một mảnh ghép âm thầm nhưng không thể thiếu,
làm bức tranh trưởng thành của mỗi người thêm trọn vẹn và ấm áp.
Mong manh không phải là điểm yếu,
mà là dấu hiệu của một tâm hồn dám sống thật,
dám đối diện với chính mình,
và dám yêu thương sâu sắc.