Đặt nhẹ xuống vai
Có những gánh nặng, không phải buông bỏ hết, mà chỉ cần đặt nhẹ xuống một chút thôi, lòng cũng đã nhẹ đi nhiều rồi.
Có những gánh nặng, ta tự đặt lên vai mình.
Không ai bắt, không ai ép, nhưng ta vẫn cứ ôm.
Một cái “phải làm cho xong”, một cái “đừng để ai thất vọng”,
những lo lắng không tên cứ chồng chất,
rồi một ngày ta thấy đôi vai mình như cột trụ gãy.
Ban đầu, tôi nghĩ mình sẽ gánh được.
“Cố thêm chút nữa thôi”, tôi nhủ thầm.
Đêm muộn, vẫn ngồi trước bàn, mắt cay xè,
nhưng tay không dừng lại.
Miễn là công việc chạy, miễn là người khác yên tâm,
thì mình có mệt cũng không sao.
Nhưng rồi, cái “một chút” ấy kéo dài đến kiệt sức.
Vai mỏi, lưng đau, tim căng như dây đàn.
Có buổi sáng, tôi vừa mở mắt đã thấy cả người nặng trĩu,
chưa kịp bắt đầu ngày mới đã chỉ muốn bỏ mặc tất cả.
Cho đến một hôm, tôi thử dừng lại.
Đặt chồng giấy tờ xuống bàn,
cho phép mình một buổi chiều không làm gì.
Ngồi bên cửa sổ, để gió thổi qua tóc,
rót một tách trà nóng, nhìn mây bay chậm rãi.
Bất giác, tôi nhận ra: chỉ cần đặt nhẹ thôi, lòng đã khác rồi.
Đặt nhẹ xuống vai…
Không có nghĩa là buông xuôi,
mà là cho phép mình được thở,
được lắng nghe nhịp tim mình,
thay vì chỉ chạy theo nhịp của người khác.
Tôi tập nói: “Hôm nay vậy là đủ.”
Tôi học cách không ôm tất cả vào lòng.
Đôi vai bé nhỏ này đâu phải sinh ra để gánh hết.
Chỉ khi buông bớt, tôi mới còn chỗ cho hy vọng,
cho mơ ước nhỏ,
cho niềm vui giản dị đang chờ phía trước.
Đôi khi, sự dịu dàng với chính mình
mới là sức mạnh lớn nhất.
Nó không làm ta yếu đi,
mà giúp ta vững hơn, đi xa hơn.
Bởi con đường còn dài,
và không ai có thể bước mãi
trong trạng thái lúc nào cũng oằn mình gồng gánh.
Nhẹ nhàng với chính mình – cũng là một cách để sống bền lâu,
để hành trình này không chỉ có gánh nặng,
mà còn có cả bình yên.