Cô đơn…
Là những tối về, căn phòng nhỏ chỉ còn tiếng gió len qua khe cửa.
Có hôm trời trở lạnh, tôi loay hoay tìm cái áo khoác cũ treo góc phòng, mặc vào mà vẫn thấy trống trải.
Cái bàn ăn chỉ bày đúng một cái bát, bữa cơm nguội lạnh, ăn xong liền rửa sạch vì chẳng có lý do gì để giữ lại.
Có những buổi tối, tôi lướt danh bạ điện thoại, định gọi cho ai đó,
nhưng ngón tay lại dừng lặng trên màn hình, rồi khẽ thở dài.
Nhiều lần gõ vài dòng tin nhắn, cuối cùng lại xóa đi hết.
Không phải vì không có ai, mà vì sợ người ta bận, sợ mình làm phiền.
Tôi từng rất sợ cảm giác này.
Sợ những chiều đi làm về, tiếng bước chân vang vọng trong hành lang dài.
Sợ buổi tối bất chợt muốn kể một chuyện nhỏ mà chẳng biết gửi cho ai.
Ngày đó, tôi nghĩ: có ai đó bên cạnh mới là đủ, mới bớt trống trải.
Nhưng rồi, dần dần, tôi học cách đối diện.
Tôi bắt đầu ngồi bên cửa sổ, nghe tiếng xe ngoài phố thưa dần,
đặt một bản nhạc nhỏ, pha một tách trà, lật vài trang sách.
Ban đầu thì gượng gạo, nhưng dần dà, những điều bé xíu ấy lại làm tôi thấy bình yên.
Có hôm tôi tự tay nấu một bữa tử tế hơn, bày biện ra cho dù chỉ có một mình.
Ngồi ăn chậm rãi, rồi mỉm cười:
“Thì ra, mình cũng có thể chăm sóc chính mình như thế này.”
Có hôm đi ngang đường, thấy tiệm bán vài chậu xương rồng nhỏ, tôi mua về đặt trên bàn.
Nhìn nó, tôi thấy căn phòng bớt trống trải, như có một người bạn im lặng ngồi cùng.
Cô đơn dạy tôi biết thương mình nhiều hơn.
Không cần lúc nào cũng mạnh mẽ, cũng vui vẻ.
Được phép buồn, được phép mệt, và cũng được phép ngồi một mình mà không thấy tủi thân.
Tôi mong ai cũng có một góc nhỏ để trở về,
dù đó chỉ là căn phòng bé, một tách trà nóng, hay một khung cửa sổ quen thuộc.
Để khi thế giới ngoài kia quá ồn ào, ta vẫn còn nơi để ngồi xuống,
kể vài câu chuyện với chính mình, và biết rằng: một mình cũng đủ.
Cô đơn không đến để làm ta gục ngã.
Nó đến để dạy ta đứng vững,
dịu dàng hơn, và chân thành hơn với chính trái tim mình.