Chuyện cũ…
Chiều hôm ấy, tôi vô tình gặp lại người trên con phố quen.
Con phố vẫn vậy, hàng cây vẫn đứng yên, gió vẫn đung đưa những chiếc lá vàng rơi lả tả.
Quán cà phê góc đường vẫn treo tấm bảng cũ kỹ, ánh đèn vàng hắt ra mờ nhạt.
Người đi ngang qua, nụ cười vẫn sáng, ánh mắt vẫn thân thuộc như ngày nào.
Nhưng lòng tôi thì khác. Nó chỉ nhói lên một thoáng, rồi lặng xuống, như cơn gió thoảng qua không kịp giữ lại.
Có giây phút, tôi muốn bước đến hỏi: “Dạo này cậu sống sao?”
Nhưng chân tôi khựng lại. Lời kẹt trong cổ họng, rồi tan biến theo tiếng xe ngoài đường, theo nhịp người qua lại vội vàng.
Tôi chỉ đứng đó, nhìn bóng lưng dần khuất vào đám đông, rồi tự hỏi:
có lẽ, một số chuyện chỉ nên nằm yên trong ký ức,
không cần tìm cách nối lại, cũng chẳng cần gượng ép để làm mới.
Tôi nhớ về những ngày từng ngồi cạnh nhau, cốc cà phê còn bốc khói,
những câu hứa hẹn ngây ngô, những tiếng cười chẳng cần lý do.
Có hôm mưa rơi, hai đứa trú dưới hiên nhà, chỉ để nghe tiếng mưa gõ lộp bộp trên mái tôn.
Những điều giản dị ấy, từng làm ta thấy cả thế giới nằm gọn trong một ánh nhìn.
Giờ nghĩ lại, tất cả chỉ còn như một đoạn phim cũ tua chậm,
màu sắc nhòe mờ, hình ảnh vỡ vụn,
nhưng vẫn đủ để tim tôi chùng xuống mỗi khi vô tình nhớ đến.
Chuyện cũ giống như tách cà phê nguội lạnh trên bàn —
có thể vẫn còn hương, nhưng không còn vị.
Giống như con phố quen giờ tôi đi một mình,
cảnh vật chẳng thay đổi, nhưng người thì đã đi xa.
Tôi biết, thời gian đã làm công việc của nó.
Nó cuốn người đi, để lại cho tôi vài vết xước, và cũng để lại cho tôi cơ hội học cách buông bỏ.
Tôi không còn trách, không còn giận, chỉ còn chút tiếc nuối nhẹ như hơi thở,
như một mảnh mưa cuối mùa, thoáng rơi rồi tan.
Mong một ngày, khi gặp lại, tôi có thể mỉm cười thật lòng.
Không còn buồn, không còn nhói, chỉ còn một sự ấm áp hiền hòa:
“À, chúng ta từng đi cùng nhau một đoạn đường.”
Chuyện cũ để lại, không phải để níu kéo,
mà để nhắc tôi trân trọng một quãng đời đã qua.
Như một bài hát cũ, thỉnh thoảng vô tình nghe lại,
tim vẫn rung lên một chút, rồi dịu xuống, rồi thôi.
Chuyện cũ không phải để giam mình trong tiếc nuối.
Chuyện cũ là để ta học cách buông tay,
dịu dàng với ký ức, và dịu dàng với chính mình.