Hồ Bảo Lân logo
Trở lại bài viết

Người đi qua, thương còn ở lại

Có những người chỉ dừng chân một thoáng trong đời, nhưng dư âm họ để lại thì ở mãi trong lòng ta, thành một niềm thương khó nguôi.

2 min read

Có những người bước vào cuộc đời ta thật bất ngờ,
ở bên cạnh ta chỉ một quãng ngắn ngủi,
rồi lại rời đi như chưa từng thuộc về nơi này.
Thế nhưng, dấu vết họ để lại,
lại sâu đậm và dịu dàng đến mức, đôi khi ta tưởng mình vẫn nghe tiếng họ ở đâu đó quanh đây.


Họ đến, như một cơn gió mát lành giữa trưa hè oi ả,
khẽ chạm rồi tan biến,
nhưng vẫn kịp để lại hương vị dễ chịu trong lòng.
Có thể là những câu chuyện dở dang, những cái ôm ngắn ngủi,
hay chỉ là ánh mắt ấm áp từng khiến ta tin rằng cuộc đời này thật đáng sống.


Ngày họ đi, ta không níu giữ được.
Bởi vốn dĩ một số người chỉ được định sẵn để đi ngang,
để dạy ta một bài học, để gieo trong ta một niềm tin,
rồi để lại khoảng trống khiến ta vừa tiếc nuối, vừa biết trân trọng hiện tại hơn.


Thời gian trôi, người cũ có thể đã xa,
nhưng thương thì vẫn còn ở lại.
Thương trong một buổi chiều nhìn hoàng hôn rơi, nhớ lại một bóng dáng đã từng.
Thương trong một khúc nhạc vô tình phát lại, khiến lòng chùng xuống.
Thương trong từng mảnh ký ức,
nơi ta lặng lẽ mỉm cười, rồi khẽ thở dài.


Tôi biết, không phải ai đi qua cũng cần giữ lại,
nhưng có những cuộc gặp gỡ ngắn ngủi lại đủ để ta thay đổi cả một góc nhìn về đời.
Cảm ơn vì đã đến, dù chỉ một lần,
và để lại trong tôi một niềm thương đủ lâu để trưởng thành.


Thương không bao giờ mất đi,
nó chỉ hóa thành một phần trong ta —
nhẹ nhàng, bền bỉ, và âm thầm nhắc nhở ta biết sống trọn vẹn hơn.

Bài viết liên quan

6 bài viết liên quan được tìm theo tag