Hồ Bảo Lân logo
Trở lại bài viết

Lần đầu tự tay nấu được một món ăn

Bát mì gói đầu tiên, vụng về mà ngọt ngào, như một dấu mốc nhỏ của tuổi thơ – nơi ta học cách kiên nhẫn và tự lập.

2 min read

Lần đầu tiên tôi tự nấu mì gói,
căn bếp nhỏ vang lên tiếng nước sôi lách tách,
mùi hơi nóng dần lan ra, bám vào từng ô gạch tường.
Chỉ một phút lơ đễnh thôi, nước đã trào ra ngoài,
làm sàn bếp loang lổ những vệt nước ấm nóng,
khiến tôi vừa bối rối vừa bật cười vì sự vụng về của mình.


Tôi lóng ngóng đập quả trứng thả vào.
Tay run run, lòng đỏ vỡ nát, tan lẫn trong làn nước đục.
Hình ảnh ấy chẳng đẹp mắt chút nào,
một mớ hỗn độn vừa buồn cười vừa ngượng ngùng,
nhưng cũng thật đáng nhớ.

Thế mà khi gắp đũa mì đầu tiên đưa lên miệng,
vị chẳng ngon như tưởng tượng – hơi nhạt, hơi lỏng,
nhưng trong lòng lại dấy lên một niềm vui lạ lùng.
Tôi thấy như mình vừa vượt qua một thử thách nhỏ,
tự tay tạo ra một điều gì đó cho chính mình.


Mẹ đứng ở cửa, im lặng nhìn tôi loay hoay.
Rồi khẽ mỉm cười, buông một câu nhẹ nhàng:
“Ừ, tự nấu là ngon nhất đó con.”

Câu nói giản đơn, nhưng làm tim tôi bừng sáng.
Nó giống như một lời công nhận dịu dàng,
như thể ai đó vừa đặt vào vai tôi chút tự hào ấm áp.
Khoảnh khắc ấy, tôi thấy sự vụng về của mình cũng hóa ra đáng giá.


Sau lần ấy, tôi không còn sợ thất bại nhỏ nữa.
Tôi học cách kiên nhẫn, học cách chấp nhận những điều chưa trọn vẹn.
Tôi hiểu rằng chính từ những lần vấp váp ấy,
ta mới thấy rõ từng bước trưởng thành của mình.

Bát mì gói đầu tiên có thể chẳng ngon,
nhưng với tôi, nó là một kỷ niệm ngọt ngào,
một minh chứng rằng tôi có thể tự lo cho bản thân,
dù chỉ bắt đầu từ một bát mì vụng về giữa tuổi thơ.


Món ăn đầu tiên – không chỉ là vị mì và quả trứng vỡ,
mà là hương vị của niềm tự hào,
là bước khởi đầu cho hành trình lớn lên.

Bài viết liên quan

6 bài viết liên quan được tìm theo tag