Góc nhà trống – nơi ký ức vẫn còn nguyên vẹn
Một góc nhà im vắng đôi khi lại chứa đựng cả một tuổi thơ rộn ràng, nơi ta tìm thấy bóng dáng của quá khứ và sự bình yên trong tâm hồn.
Có một góc nhà, ngày xưa lúc nào cũng rộn ràng tiếng cười.
Nơi ấy từng bừa bộn đến mức mẹ tôi hay càu nhàu:
nào là xe đồ chơi lăn lóc, những con búp bê nằm nghiêng ngả,
sách vở chất cao như núi,
và cả những mảnh giấy vẽ nguệch ngoạc chẳng đầu chẳng cuối.
Thế nhưng, chính cái lộn xộn ấy lại làm nên một thế giới nhỏ,
nơi tuổi thơ chúng tôi xoay vần quanh những niềm vui giản đơn.
Chiều xuống, ánh nắng hắt vào qua khe cửa,
những tia sáng vàng ươm rải lên gương mặt còn non nớt,
trộn lẫn trong tiếng cười giòn tan, trong những câu chuyện không đầu không cuối.
Giờ đây, nghĩ lại, tôi vẫn thấy lòng mình ấm áp như được sưởi bằng nắng ngày xưa.
Thời gian đi qua nhẹ mà cũng nặng.
Một ngày, chúng tôi lớn lên lúc nào không hay.
Đứa đi học xa, đứa bận rộn công việc,
góc nhà dần vắng tiếng cười, chỉ còn lại một khoảng im lìm.
Đồ chơi được cất gọn vào thùng,
sách vở nhường chỗ cho sự tĩnh lặng.
Và khi tôi trở lại, trước mắt chỉ còn sự trống trải đến man mác buồn.
Tôi ngồi xuống nền nhà, chạm tay vào vết xước cũ trên bức tường,
như thể muốn níu lại chút gì đó của ngày xưa.
Trong sự vắng lặng ấy, ký ức lại ùa về rõ mồn một:
tiếng gọi nhau í ới, mùi bánh mẹ nướng thoảng đâu đó,
tiếng dép lẹp xẹp chạy quanh nhà,
và cả cảm giác bình yên khi không cần phải lo nghĩ nhiều như bây giờ.
Góc nhà giờ trống rỗng, nhưng trong lòng tôi, nó vẫn đầy ắp.
Đầy những mảnh ghép tuổi thơ chẳng bao giờ mất đi,
đầy những kỷ niệm dịu dàng như dòng sông ngầm,
chảy xuyên suốt qua từng năm tháng trưởng thành.
Có chút hụt hẫng, có chút buồn,
nhưng cũng có một sự bình yên lạ lùng.
Tôi hiểu rằng, một góc nhà trống không phải là mất mát,
mà là dấu hiệu của sự đổi thay –
nơi ta học cách trân trọng quá khứ,
và can đảm mở lòng để bước tiếp về phía trước.
Góc nhà trống –
một khoảng lặng để nhớ nhung,
nhưng cũng là nơi tâm hồn được lớn lên cùng những ký ức thân thương.