Có những cuộc chia tay không có nước mắt,
không có lời trách móc, cũng chẳng có câu từ biệt rõ ràng.
Chúng chỉ lặng lẽ diễn ra,
như hai dòng sông đổi dòng,
như hai chiếc lá bị gió cuốn đi về hai hướng khác nhau.
Để rồi một ngày quay đầu lại,
ta nhận ra khoảng cách đã quá xa,
đến mức chẳng còn biết làm sao để bước về phía nhau.
Ngày xưa, ta từng tin rằng sẽ thân thiết mãi,
rằng mỗi khi vui buồn, người đầu tiên ta tìm đến vẫn sẽ là bạn.
Những ngày ngồi cạnh nhau dưới gốc cây trường cũ,
những chiều rong ruổi trên con đường quen,
ta đã từng nghĩ: "Có lẽ tình bạn này sẽ chẳng bao giờ đổi thay."
Nhưng cuộc sống luôn có cách riêng để xô mỗi người về một ngã rẽ khác.
Tin nhắn thưa dần, cuộc hẹn dần ít đi.
Và đến khi có dịp gặp lại,
chúng ta ngồi đối diện nhau trong một quán cà phê quen,
lại bỗng thấy ngập ngừng, chẳng biết bắt đầu từ đâu nữa.
Những kỷ niệm thì vẫn còn nguyên đó.
Những đêm thức trắng kể nhau nghe về giấc mơ,
những chiều mưa trú dưới mái hiên mà cười vang,
những lần cùng nhau gượng dậy sau một nỗi buồn nào đó.
Chúng không mất đi,
chỉ lặng lẽ nằm lại,
như những vệt sáng nhỏ trong ký ức tuổi trẻ.
Có khi, chỉ cần một bài hát cũ vang lên,
hoặc lướt ngang qua một góc phố quen,
tất cả ký ức ấy lại ùa về, rõ ràng đến nhói lòng.
Nếu một ngày nào đó tình cờ gặp lại,
có lẽ ta sẽ mỉm cười với nhau,
một nụ cười vừa ấm áp vừa xa xăm.
Không còn buồn, không còn trách, cũng chẳng còn tiếc nuối.
Chỉ còn lại sự biết ơn vì đã từng song hành,
vì đã từng dành cho nhau một đoạn tuổi trẻ thật trọn vẹn.
Một đoạn đường không quá dài,
nhưng đủ để ta ghi nhớ suốt đời.
Có những cuộc chia tay đẹp nhất là khi không cần một lời nói.
Chỉ cần để kỷ niệm ở lại,
và mang theo sự dịu dàng ấy đi tiếp trên hành trình đời mình.