Hồ Bảo Lân logo
Trở lại bài viết

Mùi của nhà – ký ức vấn vương trong từng hơi thơm thân thuộc

Mỗi ngôi nhà đều mang một mùi hương rất riêng – từ bếp than đỏ lửa, nồi cơm nức mùi gạo mới, đến hơi áo quần còn ấm nắng, tất cả tạo nên miền ký ức dịu dàng và bình yên, đi xa rồi vẫn nhớ.

3 min read

Nhà tôi ngày ấy có bếp than đỏ rực mỗi buổi chiều,
khói vương theo gió len vào tóc, vào áo quần.
Tiếng củi kêu tí tách, hơi nóng hắt ra từ lò,
cả căn bếp như được phủ kín bởi một thứ mùi rất lạ –
mùi vừa khói, vừa cơm gạo, vừa tình thương.


Cơm sôi đến lúc nồi “tạch” một tiếng,
cả nhà như được gọi về bên mâm cơm giản dị.
Mùi gạo mới bốc lên ngọt ngào,
trộn lẫn với mùi nước mắm nồng đượm,
chút canh rau vừa nấu xong còn bốc khói,
và cả mùi áo quần phơi ngoài nắng vẫn còn vương hơi ấm.

Tất cả hòa vào nhau, tạo nên một thứ mùi hương chỉ có ở nhà –
không sang trọng, không cầu kỳ,
nhưng thân thuộc đến mức chỉ cần ngửi thấy đâu đó là lòng lại nghẹn ngào.


Có những chiều tan học về,
chạy ùa vào sân, vừa tháo cặp vừa hít thật sâu,
cái mùi của nhà chạm thẳng vào ngực,
thấy lòng nhẹ đi sau cả một ngày mệt nhoài.
Mùi ấy giống như vòng tay vô hình,
ôm lấy tôi, vỗ về tôi bằng sự yên bình rất riêng.

Đôi khi chẳng cần lời nói,
chỉ một hơi thở quen thuộc nơi ngôi nhà,
đã đủ để thấy mình được thương, được chở che.


Giờ lớn lên, xa nhà, sống trong những căn trọ thành phố chật hẹp,
mùi hương quanh mình toàn là khói xe, bụi đường, và mùi thức ăn vội vã.
Có lúc đi chợ ngang qua hàng nước mắm,
hay ngửi thấy đâu đó mùi cơm khê của ai,
lòng tôi bất giác thắt lại,
bởi nó khơi lên miền ký ức tưởng như đã ngủ yên.

Và tôi nhận ra, có những thứ tưởng chừng nhỏ bé,
lại là sợi dây giữ chặt mình với quê hương, với tuổi thơ.


Mùi của nhà không chỉ nằm trong bếp,
mà còn là mùi của những vất vả thầm lặng,
mùi của những câu chuyện chưa từng kể,
mùi của tuổi thơ và tình thương chan chứa.
Dù tôi có đi xa đến đâu,
chỉ cần nhắm mắt lại, vẫn có thể thấy mình
ngồi trong gian bếp cũ, nghe tiếng “tạch” của nồi cơm,
và để lòng mình được ôm ấp bởi mùi hương thân thuộc ấy.


Mùi của nhà – không chỉ là hương vị,
mà là hơi thở của tình yêu thương,
là điểm tựa để ta mãi còn chỗ để trở về.

Bài viết liên quan

6 bài viết liên quan được tìm theo tag