Hồ Bảo Lân logo
Trở lại bài viết

Cơn mưa tuổi nhỏ: tắm mưa, ngã bùn và tiếng cười trong veo

Tuổi thơ nào cũng từng có một cơn mưa bất chợt, nơi ta chạy ào ra sân, té ngã, lấm lem bùn đất, nhưng lại gom về đầy ắp tiếng cười và ký ức chẳng thể phai.

3 min read

Có những cơn mưa đến bất ngờ, không kịp báo trước bằng sấm chớp.
Mây xám vừa kéo về, lũ trẻ con trong xóm đã nhao nhao hò hét,
vội vàng vứt dép, chạy ào ra sân như thể đó là ngày hội.

Tiếng cười vang lên hòa lẫn cùng tiếng mưa rào rạt,
mái tóc bết lại, áo quần sũng nước, nhưng chẳng ai bận tâm.
Trời đất khi ấy như rộng hơn, trong hơn,
chỉ có niềm vui ngây thơ tràn đầy nơi ánh mắt và nụ cười rạng rỡ.

Tôi nhớ có lần, chúng tôi chơi trò trượt nước trên nền sân xi măng đã ướt bóng.
Những bước chân lao đi, những cú ngã sõng soài để lại vệt bùn loang lổ trên áo.
Không ai khóc, không ai than, chỉ bật cười khanh khách,
cười đến mức quên cả trời đang lạnh.

Có bạn ngã đau, đầu gối rớm máu, vừa khóc vừa tức tưởi,
tôi chạy đến, ôm bạn chặt trong vòng tay nhỏ bé,
dùng đôi bàn tay vụng về gạt đi bùn đất,
rồi thì thầm mấy câu an ủi ngây ngô:
"Đau chút thôi, mưa tạnh là hết."
Vậy mà bạn cười lại ngay, mắt hoe đỏ nhưng rạng rỡ đến lạ.


Cơn mưa ngày ấy không chỉ rửa trôi bụi đất,
mà còn rửa sạch cả những giận hờn vu vơ của lũ trẻ.
Chúng tôi chia nhau từng nắm bùn vo tròn,
rượt đuổi nhau khắp khoảng sân như thể đó là kho báu.
Tiếng chân lội nước bì bõm, tiếng reo hò lẫn tiếng sặc nước vang vọng cả xóm nhỏ.

Người lớn có khi đứng trong hiên nhìn ra, lắc đầu:
"Lũ nhỏ nghịch gì mà ướt như chuột lột thế kia."
Nhưng trong ánh mắt họ, vẫn thấp thoáng một nụ cười khó giấu,
như thể họ cũng nhìn thấy lại bóng dáng của chính tuổi thơ mình.


Nghĩ lại, chúng tôi không sợ bị ướt,
chỉ sợ cơn mưa tạnh quá nhanh,
sợ khoảnh khắc hồn nhiên ấy trôi đi mất.

Mưa tuổi thơ – là những giọt nước mắt trong veo sau lần ngã đau,
là những tràng cười không dứt khi vấp ngã rồi lại đứng lên,
là những bài học đầu tiên về tình bạn,
về sự dịu dàng khi biết chìa tay ra cho nhau.

Giờ lớn lên, những cơn mưa ấy vẫn trở về trong ký ức,
mỗi khi bầu trời đổ xuống một trận rào bất chợt.
Chỉ khác là bây giờ, thay vì lao ra đường,
tôi đứng nép dưới mái hiên, mỉm cười lặng lẽ với những ký ức đã xa.


Tuổi thơ là những ngày mưa không sợ ướt áo,
chỉ sợ không kịp nắm tay bạn chạy qua sân.
Là những ngày mưa ngập tiếng cười,
để sau này nhớ lại, lòng vẫn thấy trong veo.

Bài viết liên quan

6 bài viết liên quan được tìm theo tag