Có những cơn mưa bất chợt ùa về,
lũ trẻ con ào chạy ra sân, hò reo vang dội cả một góc trời nhỏ.
Áo ướt, tóc rối, chân trơn trượt, lòng thì nở hoa từng tiếng cười trong trẻo.
Những lần trượt ngã, bùn đất vấy đầy váy áo không phải là nỗi buồn,
mà là dấu chân của những ngày tháng ngây dại không thể nào quên.
Tôi nhớ có lần bạn tôi trượt ngã khóc nức nở,
và tôi đã chạy đến, ôm chầm lấy bạn thật chặt,
dụi mắt cho bạn bằng những lời an ủi nồng ấm như ánh nắng hiếm hoi sau mưa.
Mưa không chỉ rửa sạch đất trời mà còn quấn lấy những kỷ niệm,
quấn lấy những trái tim bé nhỏ đang dần biết rung động và sẻ chia.
Chúng tôi không sợ mình ướt sũng,
mà chỉ sợ bỏ lỡ phút giây được cười thật to, được nắm tay nhau giữa trời mưa,
được sống hết mình trong tuổi thơ rực rỡ và chân thành.
Mưa tuổi thơ ấy – là những giọt nước mắt tinh khiết,
những tiếng cười rộn ràng, những bài học đầu đời về tình bạn và sự vững chãi.
Tuổi nhỏ là những ngày mưa không lo ướt áo,
mà chỉ sợ không kịp cười cùng bạn –
một tuổi thơ ngập tràn tiếng cười và tình bạn trong sáng.