Có một người bạn từng đi qua đời tôi,
người đã cùng tôi chia sẻ những ngày tháng tưởng chừng như không bao giờ phai.
Những buổi chiều ngồi ở quán nước ven đường, cốc trà đá sóng sánh ánh nắng,
chúng tôi kể cho nhau nghe từ những chuyện nhỏ nhặt đến những ước mơ lớn lao.
Đã từng có những tiếng cười giòn tan vang vọng,
và cả những đêm lặng im nghe nhau trải lòng, không một lời phán xét.
Thế rồi, thời gian và dòng đời cuốn đi,
chúng tôi lặng lẽ rẽ sang hai hướng.
Không một cuộc cãi vã, không một lời chia tay rõ ràng.
Chỉ là một ngày kia, ta thôi không còn nhắn tin, thôi không còn tìm đến nhau.
Khoảng cách lớn dần lên như con đường dài hun hút,
đến khi ngoảnh lại, đã chẳng thấy bóng nhau đâu nữa.
Dẫu vậy, trong sâu thẳm trái tim, tôi vẫn thường nghĩ về bạn.
Không phải bằng nỗi buồn hay sự tiếc nuối,
mà bằng một thứ bình yên rất lạ —
như thể ký ức ấy đã hóa thành một phần mềm mại để nâng đỡ những ngày tôi mệt mỏi.
Có lúc, đi ngang một con phố quen, nghe lại một bài hát cũ,
hình ảnh bạn bất chợt ùa về, rõ ràng đến mức làm tôi khựng lại.
Tôi không tìm cách liên lạc, cũng chẳng còn lý do để quay về.
Nhưng trong tim, tôi thì thầm một lời chúc:
Mong bạn bình an, mong bạn hạnh phúc, ở bất cứ nơi đâu.
Có những tình cảm không cần phải thổ lộ,
không cần sự đáp lại hay hiện diện.
Chỉ cần giữ trong lòng, lặng lẽ mà sâu sắc,
cũng đã đủ để trở thành một món quà.
Bởi khi tôi cầu chúc bình an cho bạn,
thì chính tôi cũng tìm thấy bình an cho mình.
Một sự kết nối vô hình, như sợi chỉ mỏng manh mà bền bỉ,
gắn hai tâm hồn lại với nhau, dù xa cách muôn trùng.
Bình an cho bạn –
là câu chúc tôi gửi đi trong thinh lặng,
và cũng là món quà tôi giữ lại cho riêng mình.