Khi nhận ra yêu không phải sở hữu
Yêu là để người mình thương được tự do, được là chính họ và tìm thấy hạnh phúc riêng.
Có những lúc tôi nghĩ yêu là phải giữ thật chặt,
giữ người mình thương bên cạnh bằng mọi giá,
vì sợ mất đi rồi chỉ còn lại đau lòng và hụt hẫng.
Nhưng thời gian dạy tôi rằng yêu không phải sở hữu,
không phải ràng buộc hay chiếm giữ,
mà là biết để người ấy được sống đúng với chính mình,
được tự do chọn con đường của riêng họ,
và được hạnh phúc theo cách họ muốn.
Yêu là cho đi mà không mong đợi đổi lại,
là sự thấu hiểu trong lặng im,
là cầu chúc điều tốt đẹp nhất dù có thể tôi không còn xuất hiện trong cuộc đời họ.
Khi tình yêu trở nên tự do, nhẹ nhàng, không ràng buộc,
nó mới lớn lên thật sự — trưởng thành, khoan dung, đượm thiết tha nhưng không giam cầm.
Tôi biết rằng giữ yêu thương trong lòng không có nghĩa là níu kéo,
mà là biết buông đúng lúc để giữ được sự trong sáng và bền vững cho tình cảm đó.
Và chính trong sự tự do ấy, yêu thương mới có thể tỏa sáng,
dịu dàng, bền bỉ, và ai cũng xứng đáng được nhận.
Yêu là để người mình thương được là chính họ —
được tự do, được hạnh phúc,
và để tình yêu ấy lớn lên trong bình yên và tự do.