Hồ Bảo Lân logo
Trở lại bài viết

Những đêm mưa dột và bài học kiên cường nơi xóm trọ

Giữa những đêm mưa dột trong căn phòng trọ mái tôn, tôi đã từng thấy mình yếu ớt và muốn bỏ cuộc. Nhưng chính những ngày chật vật ấy lại dạy tôi đứng vững, kiên cường và biết ơn hành trình trưởng thành.

3 min read

Chiều nay Sài Gòn lại mưa.
Tôi ngồi trong quán cà phê nhỏ, nghe tiếng giọt mưa gõ nhịp ngoài hiên,
mà lòng bỗng quay về những ngày cũ – những đêm mưa trong căn phòng trọ mái tôn dột.


Căn phòng nhỏ, chật hẹp, chỉ vừa đủ kê một chiếc giường đơn và cái bàn gỗ ọp ẹp.
Mỗi khi mưa đến, mái tôn kêu lộp bộp, rồi nước bắt đầu rò rỉ xuống,
chảy thành vệt trên tường, loang ra khắp nền nhà.
Tôi gom hết chậu, xoong, nồi ra hứng nước,
vậy mà vẫn còn chỗ dột rơi lách tách lên tấm chăn mỏng.

Đêm mưa như thử thách lòng người.
Tiếng rơi lộp bộp trên mái vừa dai dẳng, vừa ám ảnh,
như nhắc tôi rằng nghèo khó đâu dễ gì tạm bợ rồi quên.


Đêm ấy, vừa đói, vừa lạnh,
chỉ có gói mì tôm cầm cự qua bữa,
trùm chăn nằm co ro nghe tiếng mưa rơi không dứt.
Có lúc, tôi thấy lòng mình nặng trĩu,
như thể bầu trời đêm cũng đổ hết ưu phiền xuống căn phòng nhỏ ấy.

Trong tiếng mưa, tôi nghe rõ cả sự mệt mỏi của chính mình,
cái cảm giác nhỏ bé, lạc lõng nơi đất khách,
muốn buông xuôi tất cả để quay về một nơi có hơi ấm.


Tôi đã nhiều lần muốn bỏ cuộc,
nhưng giữa tiếng mưa dồn dập, tôi tự nhủ thầm:
“Phải cố thôi. Nếu không cố, sẽ mãi chỉ là kẻ nằm nghe mưa dột mà chẳng đi đâu được.”

Thế là tôi cố.
Ngày đi học, tối đi làm thêm, vừa gắng gượng vừa giữ trái tim không gục ngã.
Mỗi đồng tiền kiếm được, dù nhỏ bé,
cũng như một viên gạch lót đường cho giấc mơ thoát khỏi những đêm ướt lạnh.
Tôi đã đi qua những ngày mưa dột ấy,
với một niềm tin mong manh rằng một ngày nào đó,
mình sẽ có một mái nhà không dột, một bữa cơm không vội vàng.


Giờ đây, khi ngồi nghe mưa trong quán cà phê,
lòng tôi không còn buồn như xưa nữa.
Mưa vẫn rơi, nhưng tôi thấy trong tim là một sự biết ơn.
Biết ơn những tháng ngày chật vật đã rèn cho mình sự bền bỉ,
biết ơn những đêm mưa dột đã dạy tôi kiên cường.

Những giọt mưa từng khiến tôi mệt mỏi,
giờ trở thành khúc nhạc quen nhắc tôi nhớ rằng:
chẳng có kiên cường nào sinh ra trong ấm êm,
nó chỉ lớn lên từ những vết rách trên mái tôn,
từ những lần run rẩy trong bóng tối mà vẫn quyết không bỏ cuộc.


Nếu bạn cũng đang giữa cơn mưa của cuộc sống,
xin hãy tin rằng mưa nào rồi cũng tạnh.
Ngày mai có thể chưa sáng hẳn,
nhưng từng giọt kiên nhẫn bạn giữ hôm nay
sẽ thành nắng ấm sưởi lòng bạn mai sau.


Mưa rồi sẽ tạnh. Khó khăn rồi sẽ qua.
Chỉ cần kiên trì thêm một chút,
ánh nắng sẽ lại tìm đến.

Bài viết liên quan

6 bài viết liên quan được tìm theo tag