Khi Ta Trưởng Thành
Không phải ai lớn cũng trưởng thành. Trưởng thành là khi ta chấp nhận, thấu hiểu, và dần thôi trách móc cuộc đời.
Có người hỏi tôi:
"Khi nào thì mình trưởng thành?"
Tôi không trả lời ngay được.
Chỉ biết… đến một lúc nào đó, ta thôi đòi hỏi mọi thứ phải công bằng.
Thôi trách người khác vì không hiểu mình.
Và thôi buồn vì những điều lẽ ra nên khác.
Trưởng thành không phải khi ta biết hết mọi thứ,
mà là khi ta đủ im lặng để lắng nghe,
đủ bao dung để tha thứ — không phải vì ai đó xứng đáng,
mà vì mình xứng đáng được bình yên.
Có những ngày đi làm về muộn, ăn cơm một mình,
không còn thấy cô đơn nữa,
chỉ thấy… quen.
Ta bắt đầu biết tự nấu ăn, tự lo giấy tờ,
tự chăm sóc bản thân khi ốm,
và học cách bước tiếp dù không có ai dắt tay.
Ta không còn mơ những điều to tát,
mà chỉ mong sáng mai trời đừng mưa để còn đi làm đúng giờ.
Ta không còn ước gặp người lý tưởng,
chỉ mong ai đó đủ kiên nhẫn ở lại lâu một chút.
Trưởng thành là khi ta bớt nói “giá như”,
và học cách nói “không sao đâu”.
Dù trong lòng vẫn còn một chút tiếc nuối… cũng không sao.
Trưởng thành không làm ta mạnh mẽ hơn,
mà chỉ khiến ta biết sống với những điều không trọn vẹn.