Những niềm vui nhỏ bé
Hạnh phúc đôi khi không nằm ở những điều lớn lao, mà ở khoảnh khắc rất nhỏ, đủ để ta thấy cuộc đời dịu lại.
Sáng nay, tôi thức dậy đúng giờ mà không thấy mệt.
Ngoài cửa sổ, ánh nắng dịu xuyên qua khe rèm, lấp lánh trên những chiếc lá còn vương sương.
Trời mát mẻ, không cần bật quạt mà vẫn cảm thấy dễ chịu.
Chỉ một khởi đầu giản dị như vậy thôi cũng đủ để tôi thấy lòng mình bình yên hơn.
Trên đường đi làm, xe cộ bất ngờ thông thoáng.
Không tiếng còi inh ỏi, không cảnh chen lấn.
Tôi thậm chí còn có thời gian ngẩng lên ngắm hàng cây bên đường,
để ý đến một bông hoa tím nhỏ mọc ven vỉa hè – thứ mà bình thường chắc chắn tôi sẽ bỏ lỡ.
Đến văn phòng, có ai đó mang bánh ngọt chia cho cả phòng.
Một miếng nhỏ thôi, nhưng lại khiến tôi bất giác mỉm cười.
Niềm vui ấy bé xíu, thoáng qua, nhưng vẫn đủ để làm dịu bớt nhịp gấp gáp trong ngày.
Giữa bộn bề công việc, điện thoại bỗng báo tin nhắn từ một người bạn cũ.
Chỉ vài lời hỏi thăm: “Dạo này cậu ổn chứ?”
Nhưng tôi thấy lòng mình ấm lên, như được nhắc rằng mình vẫn được nhớ đến.
Đâu cần những lời lẽ hoa mỹ, đôi khi chỉ một câu ngắn gọn thôi,
cũng đủ để thấy cuộc sống này không quá cô đơn.
Chiều về, bước vào nhà, mùi canh nóng mẹ nấu lan ra từ bếp.
Tôi ngồi xuống bàn, ăn từng thìa canh,
bỗng thấy như cả ngày dài mệt mỏi được gột rửa.
Niềm vui giản dị nhất nhiều khi không đến từ những điều to lớn,
mà từ sự hiện diện lặng lẽ của gia đình.
Có lúc, đang đi bộ giữa phố xá đông đúc,
bỗng nghe một bài hát cũ vang lên từ quán cà phê ven đường.
Âm nhạc kéo ký ức quay về những ngày vô lo,
khi ta từng bật đi bật lại bài ấy hàng chục lần mà không chán.
Hoặc đơn giản hơn, chỉ là cái gật đầu chào của một người hàng xóm,
nụ cười thân thiện của một người lạ.
Nhỏ bé, thoáng qua, nhưng lại khiến tôi thấy lòng mình dịu lại.
Tôi nhận ra, cuộc sống không chỉ được dệt nên từ những sự kiện lớn lao,
mà còn từ những mảnh vụn bé nhỏ như vậy.
Nếu biết gom góp, chúng đủ để nâng đỡ cả tâm hồn.
Chúng nhắc tôi rằng, dẫu hôm nay có bao nhiêu áp lực,
vẫn còn điều để mỉm cười, vẫn còn lý do để bước tiếp.
Ước gì, mỗi ngày tôi đều có thể ghi lại ít nhất một niềm vui nhỏ.
Một khoảnh khắc để khi đêm xuống, mở sổ tay ra, viết vài dòng ngắn gọn,
và tự nhắc mình:
"Hôm nay cũng đã có một điều đáng để nhớ."
Nhỏ thôi… nhưng đôi khi chính những điều nhỏ bé ấy lại là thứ giữ ta đi qua những ngày tưởng chừng quá nặng nề.