Hồ Bảo Lân logo
Trở lại bài viết

Hành trình chờ đợi: Giữ mình giữa những ngày dài

Chờ đợi không chỉ là đợi ai đó xuất hiện, mà là khoảng lặng để ta tập kiên nhẫn, lắng nghe chính mình và tìm lại sự bình an bên trong.

3 min read

Tôi đã từng chờ đợi một người bạn, thật lâu,
dài đến mức gần như quên mất cả thời gian.

Ban đầu, lòng tôi đầy sốt ruột, ngổn ngang những câu hỏi chưa có lời đáp:
“Bạn có đến không?” – “Mình có bị bỏ lại chăng?”

Từng phút trôi qua nghe như kéo dài thành hàng giờ,
cái bóng của chính mình dưới nền đường cũng dài ra theo ánh nắng buổi chiều.


Không gian quanh tôi tĩnh lặng đến mức có thể nghe rõ nhịp tim đang thúc giục.
Một vài người đi ngang qua, vội vã với nhịp sống riêng,
để lại trong tôi cảm giác mình lạc lõng,
như đứng ngoài nhịp điệu của thế giới.

Sự buồn bã len lỏi qua từng nhịp thở,
và đôi khi tôi tự hỏi: “Có đáng để đợi không?”


Nhưng thay vì để nỗi lo xâm chiếm,
tôi học cách lấp đầy khoảng trống ấy.

Tôi mở một cuốn sách mang theo trong balô,
để từng con chữ trở thành người bạn đồng hành âm thầm.

Có khi, tôi bật một bản nhạc thật khẽ,
để giai điệu dìu tâm hồn đi xa khỏi những phút giây hồi hộp.

Và cũng có lúc, tôi chỉ ngồi yên,
lắng nghe tiếng gió lùa qua hàng cây,
cảm nhận cái mát lạnh len vào từng kẽ tay, kẽ áo.


Có lúc, tôi ngước nhìn trời cao.
Những cụm mây lững lờ trôi, nhẹ nhàng như chẳng bận tâm đến sự chờ đợi của con người.

Bầu trời xanh thẳm khiến lòng tôi bất giác lắng lại,
như một lời nhắc dịu dàng:
chờ đợi không chỉ là bị kẹt trong sự thiếu vắng,
mà còn là cơ hội để tâm hồn tĩnh tại,
quan sát và trưởng thành.


Qua những phút giây ấy, tôi hiểu rằng sự kiên nhẫn là món quà quý giá.
Tôi học cách không phụ thuộc hoàn toàn vào sự xuất hiện của ai đó để tìm thấy niềm vui.

Niềm vui có thể nảy mầm từ những điều giản dị –
một trang sách hay, một giai điệu quen thuộc,
hay đơn giản chỉ là ngồi lặng im, thở thật sâu và cảm nhận bản thân.


Chờ đợi, cuối cùng, hóa ra không chỉ là đợi người khác đến,
mà còn là hành trình giữ cho mình bình yên,
biết yêu thương chính mình nhiều hơn,
và lớn lên từng chút trong sự kiên nhẫn ấy.


Chờ đợi – đôi khi là thử thách,
nhưng cũng là con đường để ta học cách kiên định,
vững vàng, và trân trọng chính mình hơn.

Bài viết liên quan

6 bài viết liên quan được tìm theo tag