Có lẽ ai trong chúng ta cũng từng mang trong mình một “án kỷ luật” nho nhỏ của tuổi thơ.
Những trò đùa tưởng chừng vô hại, nhưng khi nhìn lại, ta vừa xấu hổ, vừa bật cười vì cái ngốc nghếch, vụng về của mình.
Tôi vẫn nhớ như in cái ngày oi ả ấy.
Chúng tôi ngồi dưới bóng cây, chia nhau ổ bánh mì kẹp chả mà mẹ bạn vừa mua về.
Trong một phút tinh nghịch, tôi lén nhét vài lát ớt cay đỏ au vào chiếc bánh của bạn thân,
nghĩ bụng rằng: “Để cậu ấy la lên một tiếng cho cả bọn cười, chắc sẽ vui lắm đây.”
Nhưng đời đâu ngờ giản đơn như thế.
Bạn cắn một miếng, rồi bất ngờ dừng lại.
Khuôn mặt nhăn nhó, mắt đỏ hoe, nước mắt ứa ra không ngừng.
Bạn vừa khóc vừa xuýt xoa, còn tôi thì tái mặt, hốt hoảng chẳng biết làm gì ngoài việc lí nhí:
"Tớ xin lỗi, tớ chỉ đùa thôi… tớ không nghĩ là cay đến vậy."
Ánh mắt bạn khi ấy vừa giận hờn, vừa tủi thân.
Tôi thấy mình thật ngốc, tự trách sao lại dại dột đến vậy.
Một trò đùa vô tâm bỗng hóa thành vết cứa nhỏ trong tình bạn,
và tôi đã lo lắng rằng có lẽ từ nay bạn sẽ không thèm chơi cùng mình nữa.
Thế nhưng, trẻ con mà… giận đó rồi quên đó.
Chiều hôm sau, bạn vẫn đến gọi tôi đi thả diều ngoài bãi đất trống.
Chúng tôi vừa chạy vừa cười, như chưa từng có giọt nước mắt nào rơi xuống ngày hôm qua.
Và rồi, dần dần, câu chuyện về “ổ bánh mì cay” trở thành một mẩu kỷ niệm đặc biệt,
được nhắc lại mỗi khi tụ tập bạn bè.
Mỗi lần nhắc đến, bạn lại giả vờ chau mày trách:
"Nhờ cậu mà mình khóc ra cả một vũng nước mắt."
Còn cả đám thì ôm bụng cười ngặt nghẽo.
Bây giờ nghĩ lại, tôi mới thấy:
Tuổi thơ thật lạ — nó cho ta những sai lầm ngây ngô mà chẳng ai trách phạt nặng nề,
nó cho ta cơ hội để học cách xin lỗi,
và hơn cả, nó dạy ta rằng tình bạn đủ lớn để bao dung cả những trò đùa vụng về.
Nếu không có lần nghịch dại ấy, có lẽ ký ức chúng tôi sẽ bớt đi một màu sắc,
và những câu chuyện sau này cũng thiếu một mẩu để mà cười.
Tuổi thơ là thế…
có những trò đùa khiến ta ân hận đến rơi nước mắt,
nhưng rồi lại trở thành kỷ niệm để cả đời nhớ mãi,
mỗi khi nhắc lại, lòng vẫn thấy ấm áp và nhẹ nhàng.