Lời hứa từng buộc chặt và lúc học cách cởi ra
Có những lời hứa từng là điểm tựa, từng ràng buộc ta thật chặt. Rồi một ngày, ta học cách thả nhẹ, như cởi nút thắt trong lòng, để bước đi thanh thản hơn.
Có những lời hứa,
ngày xưa từng là ánh sáng nhỏ dẫn lối trong đêm,
là động lực để tôi bước tiếp,
là sợi dây vô hình buộc mình với một người, một ký ức,
khiến trái tim thấy ấm áp vì vẫn còn điều để chờ đợi.
Ngày ấy, tôi giữ lời hứa như giữ một phần linh hồn.
Tôi sợ nếu lỡ buông tay,
mọi thứ từng tin tưởng sẽ vỡ vụn,
và tôi chẳng còn biết bấu víu vào đâu giữa cuộc đời rộng lớn.
Giữ chặt — vừa như một cách để chứng minh bản thân,
vừa như một niềm tin mong manh giữa bao đổi thay.
Có lúc, tôi đã nghĩ chỉ cần kiên trì,
mọi thứ sẽ như ngày đầu,
lời hứa kia sẽ đủ sức neo lại cả một bầu trời đã chênh vênh.
Rồi dần lớn lên, tôi mới hiểu:
không phải lời hứa nào cũng cần giữ đến cùng.
Người đổi thay, lòng cũng đổi thay.
Có những hứa hẹn nếu níu giữ bằng sự cố chấp,
sẽ chỉ làm ta thêm mệt mỏi,
đôi khi còn làm trái tim trĩu nặng hơn cả sự thật phũ phàng.
Buông một lời hứa đã không còn hợp với mình nữa,
không phải là phản bội,
cũng chẳng phải thất bại.
Đó chỉ là lúc ta lắng nghe tiếng lòng,
biết tôn trọng con đường riêng của bản thân và cả của người khác.
Nhẹ nhàng thả ra,
để không ai phải gồng gánh một điều vốn đã không còn nguyên vẹn.
Và tôi nhận ra, lời hứa không hề biến mất.
Chúng chỉ thay hình đổi dạng:
hóa thành một kỷ niệm dịu dàng,
thành một bài học lặng lẽ,
thành chút can đảm để tôi bước đi vững vàng hơn.
Chúng ở lại, không phải như sợi dây ràng buộc,
mà như một dấu mốc nhắc tôi từng yêu, từng tin, từng sống hết mình.
Có những lời hứa cần được cởi ra để trái tim nhẹ nhõm.
Và khi ta buông, chúng không hề rời bỏ,
mà chỉ chuyển thành một phần khác trong ký ức –
nơi một tâm hồn tự do và trưởng thành hơn vẫn còn lưu giữ.