Về những giấc mơ đã chết
Có những giấc mơ ta từng ôm chặt, rồi một ngày chúng lặng lẽ biến mất. Không phải vì ta không cố, mà vì cuộc sống đổi ưu tiên.
Đã bao giờ bạn vô tình lật lại một cuốn sổ cũ, thấy những dòng chữ ngây ngô mình từng viết?
Những giấc mơ một thời cháy bỏng: trở thành họa sĩ nổi tiếng, rong ruổi khắp thế giới, hay cất lên một bài ca khiến cả triệu người rung động.
Ngày đó, ta tin rằng chỉ cần có đam mê và quyết tâm, thì cả vũ trụ sẽ mở đường cho mình.
Nhưng rồi, năm tháng trôi, ta bắt đầu hiểu thế nào là thực tại.
Giấc mơ không biến mất trong một khoảnh khắc, mà lặng lẽ mờ đi từng chút.
Những buổi tối cắm cúi vẽ tranh dần nhường chỗ cho tăng ca.
Những trang thơ viết vội bị gấp lại, đặt dưới chồng hóa đơn tiền điện, tiền nhà.
Không còn là vì ta không yêu chúng, mà vì cuộc sống đòi hỏi sự ưu tiên – và ta chọn trách nhiệm.
Có một ngày, ta chợt nhìn lại và nhận ra giấc mơ đã không còn ở đó nữa.
Cây đàn bụi phủ, bút vẽ trong ngăn kéo, trang sổ loang lổ vài vết ố vàng.
Ta mỉm cười chua chát và thì thầm: “Thôi, giờ phải thực tế.”
Khoảnh khắc ấy buồn, nhưng cũng là một phần của trưởng thành.
Thực ra, giấc mơ không hẳn chết đi.
Nó chỉ thay hình đổi dạng, lặng lẽ trở thành hạt mầm cho điều khác.
Có thể ta không còn khát khao trở thành nghệ sĩ, nhưng ta vẫn tìm thấy niềm vui khi treo một bức tranh mình tự vẽ lên tường.
Không cần trở thành nhà văn mới có thể viết ra những dòng nhật ký giữ lại cho riêng mình.
Không cần được tung hô mới cảm nhận được sự rung động của trái tim.
Có lẽ giấc mơ lớn nhất không phải là trở thành ai đó vĩ đại, mà là được sống thật với chính mình,
được nuôi dưỡng những điều nhỏ bé vẫn khiến ta mỉm cười trong cuộc đời vốn nhiều đổi thay này.
Và đôi khi, buông tay một giấc mơ cũ không phải là thất bại, mà là một lời hứa âm thầm với chính mình:
rằng ta đã sẵn sàng gieo những giấc mơ mới, bình yên hơn, gần gũi hơn, và chân thật hơn.
Đôi khi, chôn một giấc mơ cũ chính là cách để trái tim có chỗ nảy mầm cho một giấc mơ mới.