Về những giấc mơ đã chết
Có những giấc mơ ta từng ôm chặt, rồi một ngày chúng lặng lẽ biến mất. Không phải vì ta không cố, mà vì cuộc sống đổi ưu tiên.
Bạn có bao giờ bất chợt mở lại những trang nhật ký cũ, và thấy mình từng mơ những điều thật lớn lao?
Trở thành họa sĩ danh tiếng, rong ruổi khắp thế giới, giàu có và tự do theo cách riêng.
Giờ nghĩ lại, thấy vừa buồn cười, vừa chạnh lòng.
Ngày xưa, ta tin rằng chỉ cần cố gắng thì mọi thứ đều có thể đạt được.
Vẽ vài bức tranh đã nghĩ sẽ trở thành Van Gogh. Viết vài bài thơ đã mơ nhận giải Nobel.
Rồi thời gian trôi, cuộc sống cho ta những bài học thật thực tế:
Tiền nhà, cơm áo, gia đình, sức khỏe… Đam mê phải nhường chỗ cho những trách nhiệm và ưu tiên trước mắt.
Và giấc mơ xưa bắt đầu lùi sâu vào góc ký ức.
Một ngày, ta bất ngờ nhận ra giấc mơ ấy đã im lặng đi.
Bút vẽ được bỏ vào ngăn kéo, sổ thơ đóng lại, và trong lòng tự nhủ:
"Thôi, giờ phải thực tế."
Nhưng rồi ta hiểu, giấc mơ không chết vì ta yếu đuối hay bỏ cuộc, mà vì ta đã trưởng thành.
Không nhất thiết phải trở thành họa sĩ mới yêu nghệ thuật, không cần là nhà văn mới có thể viết ra những dòng chân thật.
Có lẽ giấc mơ lớn nhất không phải là trở thành ai đó vĩ đại, mà là trở thành chính mình – mỗi ngày tốt hơn hôm qua.
Đôi khi, chôn một giấc mơ cũ chính là cách để gieo mầm cho một giấc mơ mới.