Khoảng lặng
Có những khoảnh khắc ta dừng lại, im lặng để nghe tiếng lòng, tìm thấy bình yên và yêu thương chính mình.
Khoảng lặng…
Nơi những ồn ào cuộc đời bất chợt lắng xuống,
chỉ còn mình ta – lặng yên giữa khoảng không rộng lớn.
Không lời nói, không vội vàng, chỉ là những nhịp thở chậm rãi của tâm hồn được trở về.
Đôi khi ta quên rằng, trong dòng chảy hối hả ấy,
con tim vẫn cần được dừng lại, để được nghe tiếng thật bên trong.
Khoảng lặng ấy như phép màu, nơi ta nhìn thấy những vết sẹo,
cảm nhận nỗi đau tưởng như không thể vượt qua,
nhưng cũng là chút đẹp mộc mạc, giản đơn của cuộc sống.
Ta không hoàn hảo, từng gục ngã giữa giông tố, mang trong mình bao tổn thương.
Nhưng ta vẫn là chính mình – dù xù xì, thô ráp, vẫn đầy đủ sức sống và tâm hồn kiên cường.
Giữa khoảng lặng, ta được phép yếu mềm, được khóc, được tha thứ và yêu thương chính mình.
Có lúc ta tưởng im lặng là cô đơn, là lạc lõng chẳng biết đường về.
Nhưng thật ra, đó là tiếng gọi dịu dàng nhất từ bên trong tâm hồn,
là ngọn lửa âm ấm sưởi ấm những ngày đông giá lạnh,
là chốn bình yên để những mầm sống bên trong bắt đầu cựa mình.
Mong rằng, trong những ngày vội vã của cuộc sống,
ta luôn tìm được những khoảng lặng dịu dàng ấy –
nơi ta có thể cất tiếng hát riêng, làm bạn với chính mình,
và trân trọng từng nhịp thở, từng khoảnh khắc tạm hiện hữu.
Khoảng lặng không phải là điểm dừng,
mà là nơi sức mạnh âm thầm nâng đỡ ta yêu thương bản thân nhiều hơn mỗi ngày.