Khoảng Lặng Giữa Đời Vội Vã
Có những khoảnh khắc ta cần dừng lại, thở thật sâu, lắng nghe nhịp tim mình và nhận ra bình yên không ở đâu xa, mà nằm ngay trong khoảng lặng nhỏ bé ấy.
Khoảng lặng…
là khi ta ngồi một mình giữa đêm muộn, ánh đèn vàng hắt xuống hiu hắt,
tách trà còn bốc khói đặt cạnh, và ngoài cửa sổ, phố xá vẫn sáng đèn.
Tiếng xe thưa thớt, gió khẽ lùa qua khe cửa,
nhưng trong tim ta, mọi âm thanh dần lùi lại, chỉ còn hơi thở khe khẽ.
Giữa dòng đời hối hả, ta thường quên mất rằng trái tim cũng cần được nghỉ ngơi.
Ta chạy theo công việc, trách nhiệm, những mong đợi vô hình từ người khác,
cho đến khi kiệt sức mới giật mình tự hỏi:
“Mình đã sống cho mình được bao nhiêu?”
Khoảng lặng đến như một phép màu —
kéo ta khỏi vòng xoáy, đặt ta ngồi xuống,
buộc ta đối diện với tấm gương thật nhất của tâm hồn.
Trong khoảng lặng ấy, ta nhìn rõ những vết sẹo,
những nỗi đau chưa kịp lành,
cả những niềm vui nhỏ bé đã từng bị lãng quên nơi góc ký ức.
Ta nhận ra, mình không cần phải hoàn hảo để xứng đáng được yêu thương.
Dù còn thô ráp, gãy vụn, ta vẫn mang trong mình sự sống,
vẫn có quyền dịu dàng với chính bản thân.
Có khi, chỉ một bản nhạc quen thuộc vang lên trong đêm,
ta đã thấy sống mũi cay cay.
Nhưng ngay trong giây phút ấy, ta biết mình vẫn còn nhạy cảm với cái đẹp,
nghĩa là trái tim vẫn còn sức đập rộn ràng.
Có lúc, im lặng khiến ta thấy cô đơn đến nghẹt thở.
Nhưng ở lại đủ lâu, ta mới hiểu:
đó không phải sự trống rỗng, mà là tiếng gọi dịu dàng từ sâu thẳm bên trong.
Nó giống như một ngọn nến nhỏ,
đủ sáng để soi lối những ngày ta lạc bước,
đủ ấm để xua đi cái lạnh buốt của cô độc.
Từ những khoảng lặng, ta học cách chậm rãi hơn,
biết lắng nghe tiếng lòng,
biết mỉm cười với chính mình trước gương,
và không còn ngại khóc một mình.
Ta hiểu rằng, chính sự lặng im ấy là nơi nuôi dưỡng những mầm sống mới,
là khoảng trời bình yên cho hy vọng khẽ cựa mình.
Mong rằng giữa những nhịp sống vội vã,
ta vẫn tìm được vài phút ngồi yên,
chỉ để lắng nghe tiếng thở đều,
cảm nhận trái tim kiên nhẫn đập từng nhịp,
và nhắc nhở rằng: ta vẫn còn ở đây,
vẫn đang sống, vẫn còn có thể thương yêu.
Khoảng lặng không phải là dấu chấm hết,
mà là dấu phẩy để ta kịp thở, kịp thương, kịp yêu chính mình nhiều hơn.