Những bàn tay đã từng
Có bàn tay từng nắm chặt, có bàn tay từng buông. Cả hai đều dạy ta cách lớn lên.
Tôi vẫn nhớ bàn tay mẹ từng dắt tôi qua đường hồi còn bé.
Mỗi lần như thế, tôi đều cảm nhận được sự che chở và an toàn, dù chẳng hiểu gì nhiều về thế giới ồn ào ngoài kia.
Bàn tay ấy vững vàng, dịu dàng, là điểm tựa cho những bước chân non nớt của tôi.
Rồi tôi còn nhớ bàn tay của một người bạn, nắm chặt lấy tôi trong ngày đầu tiên bước vào lớp mới.
Lúc đó tôi sợ hãi, lạc lõng và ngại ngùng, nhưng bạn cười và nói: “Không sao đâu, có tớ mà.”
Bàn tay ấy không chỉ giữ tôi lại mà còn giúp tôi cảm thấy mình thuộc về một nơi nào đó, dù là rất mới.
Rồi tôi lớn dần.
Và bắt đầu học cách buông những bàn tay từng nắm chặt tôi thật chặt.
Có người buông ra vì duyên đã hết, vì cuộc sống không còn chung một nhịp.
Có người buông tay khi chúng tôi phải đi trên những con đường khác nhau, không còn song hành.
Có những bàn tay buông ra mà không một lời dặn dò, chỉ lặng lẽ biến mất như một cơn gió thầm lặng.
Ban đầu, tôi đau đớn cứ nghĩ buông tay là phản bội, là sự rời bỏ không thể tha thứ.
Nhưng dần dần, tôi nhận ra: đôi khi buông tay lại là cách để giữ lấy yêu thương trong một hình thái khác.
Buông tay không phải là kết thúc của thương yêu, mà là trao cho nhau tự do để được sống thật với chính mình.
Là để cho cả hai có thể bước tiếp — dù mỗi người một lối — mà vẫn giữ những hoài niệm đẹp nhất bên trong lòng.
Tôi biết ơn những bàn tay đã từng nắm lấy tôi, đã nâng đỡ và cho tôi cảm giác an toàn.
Cũng biết ơn những bàn tay đã buông, đã để lại khoảng trống để tôi học cách đứng vững và trưởng thành.
Chính nhờ họ, tôi học được cách yêu người khác nhưng cũng biết cách bảo vệ chính mình,
biết chấp nhận những mất mát bên cạnh niềm vui được có mặt bên nhau.
Giờ đây, mỗi lần nhớ về những bàn tay đó, tôi thấy lòng nhẹ nhàng như được ấp ủ.
Bởi dù từng giữ, từng buông — thì tất cả đều là những nhịp cầu nối tôi với cuộc đời,
và dạy tôi cách lớn lên bằng cả trái tim kiên cường nhưng mềm mại.
Có những cái nắm tay đã giữ tôi lại giữa chông chênh.
Có những cái buông tay đã đẩy tôi lớn lên.
Và cả hai, bằng cách riêng của mình, đều từng rất dịu dàng, rất chân thành.