Hồ Bảo Lân logo
Trở lại bài viết

Những Bàn Tay Đã Từng

Có bàn tay từng nắm chặt, có bàn tay từng buông. Cả hai đều dạy ta cách lớn lên.

4 min read

Tôi vẫn nhớ bàn tay mẹ từng dắt tôi qua đường hồi còn bé.
Giữa dòng người hối hả, bàn tay ấy vừa vững chãi vừa dịu dàng, như tấm khiên che chở mọi bấp bênh mà tôi chưa hiểu hết.
Mỗi cái siết nhẹ là một lời nhắc: “Yên tâm, có mẹ ở đây.”
Những bước chân non nớt của tôi đã lớn lên từ sự chở che ấy, dẫu khi đó tôi chẳng biết gọi tên điều gì ngoài hai chữ “an toàn”.

Rồi có bàn tay của một người bạn, trong ngày đầu tiên tôi bước vào lớp học mới.
Tôi sợ hãi, ngại ngùng, lạc lõng giữa những gương mặt xa lạ.
Nhưng bạn mỉm cười, chìa tay ra và nói:
“Không sao đâu, có tớ mà.”
Bàn tay ấy ấm áp, vụng về nhưng chân thành. Nó kéo tôi ra khỏi vỏ ốc, cho tôi cảm giác mình thuộc về một nơi nào đó, dù rất xa lạ.

Lớn lên rồi, tôi còn biết đến những bàn tay khác nữa:
Bàn tay vụng về nắm lấy tay tôi trong lần đầu biết rung động.
Bàn tay run rẩy trong một lần chia tay, cố gắng giữ thêm chút hơi ấm sau cùng.
Và cả bàn tay kiên định của chính tôi, đã từng cứng cỏi chọn buông, dẫu lòng còn chưa sẵn sàng.


Có người buông tay vì duyên đã cạn.
Có người buông tay vì con đường phía trước không còn song hành.
Có bàn tay rời đi lặng lẽ, không một lời tạm biệt, như cơn gió thoáng qua rồi biến mất.

Ban đầu, tôi nghĩ buông tay là phản bội. Là sự rời bỏ không thể tha thứ. Là khoảng trống không bao giờ lấp được.
Tôi từng trách móc, từng gồng mình níu kéo, như thể giữ thêm một cái nắm tay là giữ được cả thế giới.

Nhưng rồi tôi nhận ra:
Buông tay đôi khi cũng là một cách yêu.
Là để cho nhau khoảng thở, để mỗi người được sống thật với chính mình.
Là sự chấp nhận rằng thương yêu có nhiều hình thái, và không phải hình thái nào cũng là “ở lại mãi mãi”.


Tôi biết ơn những bàn tay đã từng nắm lấy tôi.
Biết ơn vì đã nâng đỡ, chở che, đã cho tôi học cách tin tưởng.
Tôi cũng biết ơn những bàn tay đã từng buông.
Bởi chính những khoảng trống họ để lại đã dạy tôi tự đứng vững, tự chữa lành, và dần trở nên trưởng thành hơn.

Mỗi cái nắm tay hay buông tay đều để lại một vết hằn dịu dàng trong ký ức.
Nó nhắc tôi rằng: mình đã từng được yêu thương, và cũng từng được trao cơ hội để học cách mạnh mẽ.


Giờ đây, khi nhớ lại những bàn tay ấy, lòng tôi thấy nhẹ.
Không còn trách móc, không còn đau đớn.
Chỉ còn sự ấm áp của ký ức, như những nhịp cầu nhỏ nối tôi với cuộc đời.

Bởi sau tất cả, dù nắm hay buông, những bàn tay ấy đều đã dạy tôi một điều:
Trưởng thành không phải là quên đi yêu thương, mà là biết giữ lấy nó theo cách dịu dàng hơn, bền bỉ hơn, ngay cả khi bàn tay kia đã không còn ở cạnh mình.


Có những cái nắm tay đã giữ tôi lại giữa chông chênh.
Có những cái buông tay đã đẩy tôi lớn lên.
Và cả hai, bằng cách riêng của mình, đều từng rất dịu dàng, rất chân thành.

Bài viết liên quan

6 bài viết liên quan được tìm theo tag