© 2025 Hồ Bảo Lân
Tìm thấy 5 bài viết với chủ đề này.
Có bàn tay từng nắm chặt, có bàn tay từng buông. Cả hai đều dạy ta cách lớn lên.
Bức ảnh mờ nhòe, cũ kỹ nhưng ký ức về những ngày tháng ấy luôn sáng rõ trong tim.
Có những mùi hương và âm thanh chỉ thoáng qua thôi, nhưng đủ sức kéo ta trở về miền ký ức thân quen và sâu thẳm.
Những đêm mưa dột trong căn phòng trọ chật hẹp, giữa tấm chăn mỏng và nỗi cô đơn bủa vây, là khoảng thời gian tôi học cách kiên cường và không bỏ cuộc.
Tình đầu như bài ca đầu tiên ta thuộc — dù quên hết những bài sau, giai điệu ấy vẫn luôn ở lại trong tim.