Chuyện tình đầu và nỗi đau không tên
Tình đầu như bài ca đầu tiên ta thuộc — dù quên hết những bài sau, giai điệu ấy vẫn luôn ở lại trong tim.
Tình đầu…
Không chỉ là người đầu tiên ta yêu,
mà còn là người đầu tiên khiến tim khóc khóc, cười cười không cùng nhịp.
Như bài hát đầu từng học thuộc lòng,
dù sau này có quên hết, giai điệu ấy vẫn vang vọng trong tim.
Ngày ấy, chỉ một ánh nhìn cũng đủ làm lòng rạo rực.
Một tin nhắn nhẹ rơi như tiếng “ting” giữa chiều, làm ấm cả một ngày dài.
Ta tin hạnh phúc sẽ không vụt qua, mà sẽ ở lại thật lâu.
Nhưng tình yêu đâu chỉ có ngọt ngào.
Có những lúc ghen tuông, những sợ hãi vô cớ, những im lặng kéo dài không lời giải thích.
Ta từng khóc ròng như cơn mưa cuối chiều,
tự hỏi liệu mình đã sai chỗ nào, hay chỉ là thời gian không thuận.
Thời gian rồi cũng dạy ta cách buông tay nhẹ nhàng.
Yêu không phải là giữ lấy cho chặt,
mà là cho ai đó khoảng không để thở.
Càng níu giữ, càng thấy đau,
và chỉ khi mở lòng ra mới bớt vỡ tan.
Giờ nhìn lại, tôi vẫn biết ơn tình đầu.
Bởi nhờ một lần yêu hết mình,
ta học được cách yêu lấy chính bản thân mình nhiều hơn.
Vết thương không tên, giờ cũng đã dịu bớt nhói đau, bớt sầu riêng.
Tình đầu như mùa xuân đầu tiên — ngắn ngủi mà để lại dấu yêu dài lâu.