Hồ Bảo Lân logo
Trở lại bài viết

Tình đầu và những vết xước dịu dàng

Tình đầu giống như mùa xuân đầu tiên của đời người — mong manh, rực rỡ, ngắn ngủi nhưng để lại dư âm khiến ta mãi sau này vẫn run lên khi nhớ lại.

3 min read

Tình đầu…

Không chỉ là người đầu tiên ta yêu,
mà còn là người đầu tiên khiến tim biết rộn ràng,
biết loay hoay giữa khóc và cười, giữa hy vọng và hụt hẫng.

Như bài hát đầu tiên từng học thuộc lòng,
dù sau này có quên bao nhiêu bản nhạc khác,
giai điệu ấy vẫn nằm lại đâu đó, vang lên bất chợt khi nhớ về.


Ngày ấy, chỉ cần một ánh mắt lướt qua, lòng đã bối rối.
Một tin nhắn “ting” rơi giữa buổi chiều, cũng đủ làm khuôn mặt đỏ bừng, tim đập nhanh.
Ta từng tin hạnh phúc ấy sẽ ở lại lâu dài,
rằng yêu là đủ, chẳng cần thêm điều gì.

Có những lần nắm tay run rẩy,
những buổi hẹn hò ngại ngùng chỉ dám ngồi bên nhau,
nhìn trời tối dần mà vẫn chưa dám nói lời tạm biệt.


Nhưng tình yêu, ngay từ lần đầu tiên, đã dạy ta rằng:
không phải lúc nào cũng ngọt ngào.
Có ghen tuông vô cớ, có giận hờn vu vơ,
có những khoảng im lặng dài không một lời giải thích.

Đã có những đêm tôi ngồi khóc ròng trong căn phòng tối,
cứ tự hỏi: “Mình sai ở đâu? Hay chỉ là chúng ta đến sai thời điểm?”
Cảm giác ấy như cơn mưa mùa hạ — đến bất ngờ, xối xả, rồi bỏ lại khoảng trống lạnh lẽo.


Tình đầu cũng là lần đầu biết cảm giác buông tay đau đến thế nào.
Không phải vì hết yêu,
mà vì càng cố giữ, càng thấy mệt, càng thêm xa.

Và rồi, thời gian đã dạy tôi một điều:
yêu cũng cần khoảng không.
Có khi, yêu là buông ra, để cả hai được thở, được lớn.


Giờ nhìn lại, tôi không còn trách móc, không còn day dứt nhiều nữa.
Tôi biết ơn tình đầu, bởi nhờ một lần yêu hết mình,
tôi mới học được cách yêu bản thân nhiều hơn.

Những vết thương không tên ấy, giờ đã thôi nhức nhối,
chỉ còn lại chút dịu dàng khi nhớ lại một thời thanh xuân vụng về.
Khi gặp lại, nếu có, có lẽ tôi sẽ chỉ mỉm cười và thầm nói:
“Cảm ơn, vì đã từng đến trong những ngày trẻ dại nhất của tôi.”


Có lẽ ai cũng chỉ có một “người đầu tiên” như thế.
Ngắn ngủi, nhưng sâu đậm.
Dở dang, nhưng để lại một ký ức đủ lâu
để ta trưởng thành hơn, dịu dàng hơn với chính trái tim mình.


Tình đầu như mùa xuân đầu tiên — mong manh, rực rỡ và ngắn ngủi.
Đi qua rồi, ta mới hiểu, chính sự ngắn ngủi ấy
mới khiến nó ở lại lâu đến thế.

Bài viết liên quan

6 bài viết liên quan được tìm theo tag