Bữa cơm cuối cùng ngồi cùng một người, bạn nhớ gì nhất
Bữa cơm cuối cùng – ký ức đọng lại là những điều giản dị nhất.
Bữa cơm cuối cùng tôi ngồi cùng ông nội,
không phải là một bữa ăn với những món cầu kỳ hay hương vị đặc biệt,
mà là tiếng ông kể chuyện chậm rãi, ấm áp,
dẫn tôi trở về với những miền ký ức tuổi thơ xa vắng.
Tôi nhớ bàn tay già nua, gầy guộc nhưng vẫn mềm mại và chắc chắn ấy,
bằng sự dịu dàng không lời, gắp cho tôi miếng cá béo ngậy dưới ánh đèn vàng thân quen của gian bếp cũ.
Nụ cười hiền lành in dấu trên khuôn mặt ông, ánh mắt đượm tình thương,
xoa dịu những mệt mỏi và suy nghĩ rối ren trong lòng tôi.
Bữa cơm đó, dù ngắn ngủi, nhưng giữ lại trong tôi một cảm giác an yên và ấm áp đến khó tả.
Sau này, mỗi lần ngồi bên mâm cơm,
âm thanh lách cách của dao dĩa, mùi vị quen thuộc của món ăn…
chợt giúp tôi trở về khoảnh khắc ngày ấy,
như một bức tranh cũ được phủ lớp bụi thời gian, nhưng tràn đầy xúc cảm.
Trong không khí giản dị ấy, tôi cảm nhận thấy sự gắn bó sâu sắc của tình thân mộc mạc,
những bàn tay âm thầm che chở và bao bọc mà không cần lời nói,
và cả dư vị ngọt ngào của những tình cảm chân thành –
một ký ức bình dị mà ấm lòng, luôn sống động trong tim tôi.
Ông đã dạy tôi nhiều điều không thành lời qua những bữa cơm,
về tình yêu thương, sự quan tâm, và cả giá trị của những giây phút bên nhau.
Dù bữa cơm cuối chỉ thoáng qua, mà ký ức về nó vẫn mãi trường tồn,
như một ngọn lửa ấm áp sưởi lòng tôi trong những ngày lạnh giá của cuộc đời.
Bữa cơm cuối –
dư vị còn mãi, là hơi ấm dịu dàng đưa ta trở về những ngày xưa bình yên và thương nhớ.