Hồ Bảo Lân logo
Trở lại bài viết

Bữa Cơm Cuối Cùng Ngồi Cùng Một Người, Bạn Nhớ Gì Nhất?

Bữa cơm cuối bên người thân không chỉ là một bữa ăn, mà là khoảnh khắc đong đầy thương nhớ, nơi từng miếng gắp, ánh mắt, nụ cười… trở thành ký ức không thể phai nhòa, giữ ta lại với tình thân mộc mạc và sâu lắng.

3 min read

Bữa cơm cuối cùng tôi ngồi bên ông nội,
không có cao lương mỹ vị, không bày biện sang trọng,
chỉ là những món quen thuộc trong gian bếp nhỏ,
nhưng từng hạt cơm, từng tiếng ông kể chuyện
lại như ngấm sâu vào lòng tôi, lưu giữ thành ký ức không thể nào phai.


Tôi còn nhớ rất rõ, ánh đèn vàng yếu ớt trên trần nhà hắt xuống,
làm gương mặt ông hiện lên rõ từng nếp nhăn,
mỗi vết nhăn như chở nặng một quãng đời dài lo toan.
Ông gắp cho tôi miếng cá, tay run run nhưng vẫn chắc chắn,
ánh mắt dịu hiền như muốn nói bao điều mà chẳng cần lời.
Nụ cười ấy, đến tận bây giờ, mỗi lần nghĩ về, tôi vẫn thấy lòng mình chùng xuống,
như có gì nghẹn lại nơi cổ họng.


Ngày còn bé, tôi thường ngồi bên mâm cơm với ông,
nghe ông kể chuyện ngày xưa, về những năm tháng khó nhọc,
về cách người ta biết thương nhau hơn khi chẳng có gì nhiều để cho.
Lớn lên, tôi mải miết với cuộc sống, ít khi kịp ngồi lại lâu.
Chỉ đến khi bữa cơm cuối đến gần, tôi mới thấm thía,
rằng những điều tưởng chừng giản dị ấy lại là thứ quý giá nhất đời.


Bữa cơm đó, ngoài mùi thơm của món cá kho, canh rau tập tàng,
còn có mùi của tình thân, của ký ức, của một thứ bình yên không thể mua bằng bất cứ điều gì.
Giữa những tiếng cười khe khẽ, tôi bất giác thấy lòng mình nghẹn ngào,
bởi đâu đó đã dấy lên linh cảm rằng đây có lẽ là một trong những lần cuối.
Người ta thường chẳng bao giờ biết đâu là lần cuối thật sự,
chỉ khi nhìn lại, ta mới lặng lẽ nhận ra.


Sau này, mỗi lần ngồi bên mâm cơm,
tiếng lách cách của chén đũa, mùi thơm của khói bếp,
tôi lại thấy ông như đang ở đó—nhẹ nhàng, yên bình.
Có những hôm một mình, tôi bất giác đặt thêm đôi đũa trên bàn,
như để giữ lấy cảm giác có ông bên cạnh,
dù chỉ là trong tưởng tượng, trong ký ức dịu dàng đã nhuộm màu thời gian.


Ông không để lại cho tôi những lời dặn dò dài dòng,
cũng chẳng kịp nói thêm điều gì lớn lao.
Nhưng qua từng bữa cơm, ông đã dạy tôi về sự quan tâm lặng thầm,
về cách yêu thương không ồn ào,
và về giá trị của việc được ngồi cạnh nhau,
dù chẳng cần phải nói quá nhiều.


Có những lúc, tôi tự hỏi:
giữa cuộc đời nhiều biến động,
có món quà nào quý giá hơn một bữa cơm gia đình,
nơi ta được nhìn thấy người mình thương bằng cả trái tim?
Bữa cơm cuối cùng ấy, đối với tôi, không khép lại,
mà mở ra một khoảng trời ký ức để trở về,
nơi tôi luôn tìm thấy sự ấm áp, sự bình yên,
và cả một nỗi nhớ khắc khoải mà dịu dàng.


Bữa cơm cuối –
không phải để kết thúc, mà để nhắc ta biết trân quý những phút giây còn lại.
Vì sau tất cả, dư vị còn mãi không phải là món ăn, mà là tình thương đã kịp trao cho nhau.

Bài viết liên quan

6 bài viết liên quan được tìm theo tag